Bố Y Quan Đạo - Chương 513
Trong vùng đồng bằng giao giới giữa Thanh Giang và Thành Đô có một ngọn núi, người ta gọi là Ngọa Hổ sơn.
Người dân Thanh Giang tất nhiên sẽ rất hiếu kỳ với ngọn núi này, cho nên vài năm trước chính quyền Thanh Giang đã khai phá ngọn núi tạo thành một công viên, cửa vào của công viên nằm trong khu công nghệ.
Sau khi chính quyền Thanh Giang kiến tạo Ngọa Hổ sơn thì dân chúng rất hoan nghênh, cuối tuần đều có rất nhiều người đến đây vui chơi, cũng tạo thành một đặc sắc ở Thanh Giang.
Trước kia Trương Thanh Vân chưa đến Ngọa Hổ sơn, nhưng hắn cũng biết danh tiếng của ngọn núi này tuy vang dội nhưng cùng lắm chỉ là núi nhỏ. Hắn là người từ trong vùng núi trèo ra ngoài, đã leo lên đỉnh Hoàng Lĩnh, vì vậy tiến lên núi nhỏ cũng không có cảm giác gì quá vui sướng.
Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân lái xe dạo một vòng quanh khu công nghệ, Hề Mai Ngọc đề nghị lên núi hắn cũng không phản đối. Đúng là lên núi Ngọa Hổ sơn khá dễ dàng, sau khi chạy được một lúc thì xe dừng lại, lái xe quay đầu nói:
– Bí thư Trương đã đến đỉnh núi rồi.
Trương Thanh Vân không hề động đậy, Hề Mai Ngọc ngồi cùng xe với Trương Thanh Vân đã phản ứng rất nhanh, nàng lập tức bước xuống mở cửa xe.
– Cám ơn!
Trương Thanh Vân nặn ra nụ cười rồi dùng giọng khách khí nói, hắn vung tay bước xuống xe mà cảm thấy mình chưa từng đa sầu đa cảm như hôm nay. Dù trước kia khi rời khỏi Tang Chương cũng không có cảm giác khó chịu như lúc này.
Trương Thanh Vân đứng trên đỉnh Ngọa Hổ Sơn, lúc này đã gần đến thời điểm hoàng hôn, mùa xuân thịnh vượng đã qua, đã đến lúc giao mùa giữa xuân hạ. Tuy ngọn núi này không lớn nhưng cỏ cây dày đặc, đặt mình vào bên trong như đứng giữa thiên nhiên, mùi cây cối và bùn đất cũng là người ta phải say mê.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống có thể bao quát tất cả khung cảnh khu công nghệ vào trong mắt, Trương Thanh Vân quét mắt một vòng, thân thể chợt khựng lại, ánh mắt cũng sáng hơn.
Bây giờ khắp khu công nghệ đều có cảm giác phát triển trong vui sướng, có rất nhiều nhà xưởng và cơ sở hạ tầng được hoàn thành nhưng phần lớn cũng là những công trình đang thi công. Khi phóng mắt nhìn khắp nơi thì thấy chỗ nào cũng là những tòa kiến trúc và hình bóng công nhân, trước đó nơi đây chỉ là mảnh đất hoang vu, nhưng bây giờ đã là một vùng đất tràn đầy sức sống.
Sau ngày Trương Thanh Vân đến thủ đô thì quốc gia đã chính thức xem trọng khu công nghệ Thanh Giang, đây là thành tích lớn nhất cho Thanh Giang, đồng thời cũng là khẳng định lớn nhất cho tâm huyết của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nhớ rõ khi khu công nghệ chính thức được khởi động cũng không kém bao nhiêu ngày khi con gái Mạn Mạn của mình ra đời, nói thật thì hắn có tình cảm rất sâu với khu công nghệ này, hắn phải trả giá rất nhiều cho các hạng mục ở đây.
Đặc biệt là vài lần hạng mục gặp phải khó khăn, Trương Thanh Vân hóa giải tất cả ở thủ đô có thể nói đã gắng hết sức, dù ở vào thời điểm khó khăn nhất, dù bi đối thủ chính trị cưỡng ép mạnh nhất thì hắn cũng lựa chọn phương pháp không buông tay. Vì hắn biết rõ Thanh Giang có khu công nghệ cao mới chính thức tiến vào bước phát triển mới, mới có thể thay đổi hình tượng Thanh Giang, mới có thể liên tục duy trì đà tăng trưởng.
Bây giờ Trương Thanh Vân nghĩ về chức phó bí thư và những khoảng thời gian trước đó, hắn yên tâm và thoải mái để mặc cho người đời khen chê. Dù sao hắn cũng cảm thấy có hiệu quả, điều này chính là lòng tự tin lớn của hắn. Dù chiều nay làm công tác chuyển giao ở thị ủy Thanh Giang thì hắn vẫn dùng giọng điệu tự tin và thấm thía dặn dò người kế nhiệm, khoảnh khắc đó hắn rất chăm chú và nghiêm túc.
Lần này Trương Thanh Vân về Thanh Giang được nhận lễ ngộ rất cao, trong lòng Cao Khiêm tuy chẳng vui sướng gì lắm nhưng mặt mũi cũng phải đưa ra vài phần. Trương Thanh Vân được sắp xếp ở khách sạn Nhã Lan, hai vị bí thư và chủ tịch mới kế nhiệm của Thanh Giang cũng đến mở tiệc chiêu đãi.
Người khác không biết rõ nguyên nhân Trương Thanh Vân tiến về thủ đô lần này, nhưng Cao Khiêm là người tin tức linh thông, hắn là người biết khá rõ. Trong lòng hắn cũng biết mình chiếm được lợi ích khi Trương Thanh Vân về thủ đô, nếu không chức vụ bí thư Thanh Giang cũng không rơi xuống đầu mình.
Dựa theo quy củ thông thường thì Cao Khiêm phải cảm tạ Trương Thanh Vân mới đúng, nhưng khi hắn biết rõ thì rất khó có thể tạo ra tâm tư cảm tạ đối phương. Trước kia hắn là lãnh đạo trực tiếp của Trương Thanh Vân, năm xưa khi hắn làm chủ nhiệm phòng giám sát thì Trương Thanh Vân chỉ là một giám sát viên cấp bậc phó ban. Nhưng chỉ sau vài năm thì Cao Khiêm muốn nhận được chức bí thư thị ủy cũng phải nhờ Trương Thanh Vân để lại cho.
Điều này tất nhiên sẽ làm Cao Khiêm cảm thấy rất khó tiếp nhận, làm người của Cao gia, tất nhiên hắn sẽ có cảm giác hơn người ăn sâu vào trong xương tủy. Địa vị của hắn ở Cao gia vốn cũng không quá mạnh, so ra vẫn không được xem trọng bằng Cao Cát Tường, vì vậy khi đối diện với người ngoài thì hắn luôn cẩn trọng.
Thực tế đối với người xuất thân là dân đen như Trương Thanh Vân thì trước nay Cao Khiêm luôn sinh ra cảm giác hơn người quá mức, mà bây giờ chẳng những không còn cảm giác hơn người, đồng thời trong lòng còn có sự tự ti. Hắn biết rõ lúc này tuy Trương Thanh Vân có vẻ hơi cúi đầu xuống thấp, nhưng rõ ràng tiến về thủ đô chính là rồng về biển rộng, tương lai khó thể xem xét cho rõ. Nhưng hắn là người hơn đối phương mười tuổi, đuổi theo là không thể.
Sau khi Trương Thanh Vân bàn giao tất cả ở Thanh Giang thì lại gặp mặt Vũ Đức Chi, lúc này Vũ Đức Chi cũng rất cảm khái với tình cảnh Trương Thanh Vân phải rời khỏi Thanh Giang. Nhưng dù sao lão cũng là người thành tinh, cũng không phải thiếu kinh nghiệm trong đời, vì vậy cảm giác khó chịu là rất nhạt.
Vũ Đức Chi biết rõ trong lòng Trương Thanh Vân cũng có ý vị không phải, trước khi được đề bạt làm bí thư thị ủy lại phải bỏ đi, có lẽ trong lòng đối phương cũng có tiếc nuối và thất lạc. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Loại cảm giác tiếc nuối và thất lạc này chôn dấu rất sâu trong lòng Trương Thanh Vân, nhưng có thể lừa gạt người khác mà không thể giấu dược Vũ Đức Chi, vì vậy câu đầu tiên khi lão gặp mặt Trương Thanh Vân là:
– Cá trong ao, rồng trong biển, bí thư Trương có thể được vào thủ đô rõ ràng là chuyện vui.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Vũ Đức Chi, tất nhiên hắn biết rõ ý nghĩ của đối phương. Lão so sánh Giang Nam với ao nước, so thủ đô với biển rộng, ngụ ý chính là mình tiến vào thủ đô như rồng vào biển rộng, không gian phát triển sẽ khoáng đạt hơn. Trương Thanh Vân trước nay chưa nhắc đến những vấn đề khi tiến về thủ đô, bây giờ cũng không thể nói. Tuy hắn chưa từng gặp chủ nhiệm Vi, người đã kéo hắn về thủ đô, nhưng đây là chủ nhiệm văn phòng trung ương, là lãnh đạo quốc gia, lý do điều về cũng đơn giản, chính là muốn để mình tận hiếu với ông cụ.
Tuy Trương Thanh Vân có ý nghĩ ngây thơ về vấn đề này, nhưng tốt xấu thế nào hắn cũng thấy rất rõ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt đố kỵ sâu sắc của đám anh chị em Triệu gia thì có thể đoán được người khác có ý quá tốt, dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy khá thừa thãi. Đúng là trưởng giả ban thưởng thì hậu bối có đồng ý hay không cũng phải chấp nhận mà thôi.
Trương Thanh Vân có tài nguyên và quan hệ sâu sắc ở Giang Nam, bây giờ tất cả đều giao cho Vũ Đức Chi. Trương Thanh Vân biết rõ lần này đi thủ đô có vẻ vội vàng, nhưng dù sao cũng rời khỏi tổ chức, sau này muốn quay về cũng không phải dễ.
Đảng chính là một tổ chức như doanh trại quân đội, biết đâu lời nói của Vũ Đức Chi rất đúng, mình cuối cùng cũng không ở tại Giang Nam, không cần có quá nhiều lựa chọn cũng bị người ta đẩy lên một bước. Lúc này đứng ở thủ đô có thể phóng mắt nhìn khắp nước, cũng coi như là điểm tốt.
Dưới dư âm của trời chiều, toàn bộ đồng bằng Thanh Giang có vẻ vô cùng rộng lớn. Trương Thanh Vân đứng yên không nhúc nhích, cặp mắt nhìn về phương xa, nhìn về phía chân trời, trong đầu là những ý nghĩ tán loạn, cơ thể cũng ngây dại.
– Bí thư, nhân dân Thanh Giang sẽ nhớ anh. Khu công nghệ Thanh Giang trở thành một hạng mục ưu tú nhất trong Giang Nam, cũng là hạng mục có tương lai nhất, đây cũng là những gì anh đã tạo ra.
Hề Mai Ngọc nói, giọng điệu của nàng có hơi run rẩy, không biết có phải gió thổi quá mạnh hay không, nàng chốc chốc lại dùng tay dụi mắt.
Hề Mai Ngọc dù sao cũng là phụ nữ, biểu hiện đa sầu đa cảm biểu hiện rất rõ ràng vào lúc này. Trương Thanh Vân ra đi làm trong lòng nàng sinh ra một cảm giác ê ẩm, rất không muốn.
Sau khi liên hệ nhiều với Trương Thanh Vân, Hề Mai Ngọc chợt sinh ra thói quen có chuyện là tìm đến bí thư Trương, cũng quen với phong cách và khí độ của Trương Thanh Vân, thậm chí cũng quen với cung cách phê bình và tức giận không lưu tình của đối phương. Trong mắt nàng thì Trương Thanh Vân là lãnh đạo, là người đáng để dựa dẫm, càng là một người đàn ông có thể gánh vác đại sự.
Khu công nghệ phát triển từ không đến có, từ lúc yếu đuối đến giai đoạn mạnh mẽ bây giờ. Từ đầu đến cuối thì bí thư Trương là người cầm lái và quyết định, chính hắn giúp đỡ Hề Mai Ngọc vượt qua chông gai đưa một vùng đất hoang vu ở Thanh Giang biến thành khu công nghệ nổi tiếng Trung Nguyên.
Mà bây giờ cách mạng chưa hoàn toàn thành công nhưng thủ trưởng cầm lái phải ra đi, tâm tình Hề Mai Ngọc lúc này cực kỳ khó chịu, nàng rất muốn an ủi Trương Thanh Vân, nhưng nàng cũng biết trong lòng bí thư Trương đang cực kỳ khó chịu.
Trương Thanh Vân nở nụ cười thản nhiên, hắn chậm rãi xoay người nhìn Hề Mai Ngọc rồi nói:
– Cô nói rất hay, nhưng dù nhân dân nhớ tôi thì hạng mục này cũng có kích thước nhất định, hơn nữa bây giờ lại mới bắt đầu, các người còn phải đi trên một đoạn đường khá dài, con đường phía sau cần phải dựa vào mọi người.
Trương Thanh Vân nói xong những lời này thì giống như tất cả khí lực trên người bị tháo nước, mà Hề Mai Ngọc thì rưng rưng gật đầu, giọng điệu nghẹn ngào. Trương Thanh Vân không có dũng khí quay đầu nhìn không gian trước mặt, hắn cũng không được biểu hiện giống như phụ nữ, hắn chỉ không nói lời nào mà tiến vào trong xe nói:
– Lái xe, chúng ta về Thành Đô, để chủ nhiệm Hề ở lại đây cảm nhận không gian yên tĩnh, chúng ta xuống núi sẽ gọi xe đến đón cô ấy.
Lái xe quay đầu nhìn, khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân rất khó coi thì câu nói vừa lên cuống họng phải nuốt ngược vào bụng, hắn khởi động xe rồi xuống núi. Xe trực tiếp chạy qua khu công nghệ tiến vào Thành Đô.
Trương Thanh Vân ngồi trên xe mà không quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm nói lời từ biệt Thanh Giang. Hắn đã chấp chính qua nhiều địa phương nhưng lại có cảm tình rất sâu với Thanh Giang, không vì điều gì khác, chẳng qua đây là địa phương hắn biểu hiện năng lực tài hoa, để lại rất nhiều tiếc nuối.
Trương Thanh Vân biết rõ khu công nghệ Thanh Giang là công trình vĩ đại, nó sẽ có ảnh hưởng toàn diện trong Giang Nam và thậm chí là cả Trung Nguyên. Hắn là người đặt những tảng đá nền tảng cho hạng mục nhưng bây giờ phải ra đi, cảm giác này đúng là khó thể tưởng.
Hơn nữa cơ hội của Trương Thanh Vân hắn cũng không phải chỉ nằm ở khu công nghệ mà toàn bộ Thanh Giang, hắn có cơ hội phát huy tất cả những gì mình có ở địa phương này, đưa Thanh Giang tiến vào thời kỳ huy hoàng. Nhưng cũng vì những nguyên nhân ngoài ý muốn mà tất cả chợt đứt gãy, tiếc nuối quá sâu, con người khó thể đánh tan.