Gặp Nhau Là Duyên Phận - Chương 3
Tôi không nhớ rõ hôm ấy là ngày thứ mười ba hay mười lăm kể từ khi tôi gia nhập Đế Thiên Truyền Kỳ, tôi vừa thăng cấp bốn mươi và anh ta đã lên cấp sáu mươi… Đêm ấy không rõ là đêm của thứ sáu hay thứ bảy, tôi chỉ nhớ sáng hôm sau tôi không phải đi làm nên thức rất khuya. Ba giờ sáng hôm sau rồi mà tôi vẫn chạy tung tăng lên bản đồ “Sơn Động”, nơi dành cho người chơi cấp năm mươi lăm đến sáu mươi lăm treo máy tự động đánh quái. Quái tự động tấn công nên khá nguy hiểm đối với tôi. Nhưng đi nhiều lần thành quen, dùng vật phẩm “Huyết Đan Đại” nhân vật được hồi máu liên tục trong ba mươi phút, nên cứ mở bản đồ rồi chạy vèo lên là xong.
Có ai đang thắc mắc tôi chạy vào đó làm gì trong khi hễ dừng lại liền bị quái bu vào khều vài cái liền chết nhăn răng? Tôi không đi đánh quái kiếm kinh nghiệm nên việc đó đối với tôi không hề quan trọng, tôi chạy một mạch lên Sơn Động tầng bảy, nơi đó là một bản đồ có màu khá chói mắt, đặc biệt không có quái, chỉ vào lúc ba giờ, chín giờ, mười lăm giờ và hai mươi mốt giờ sẽ xuất hiện Boss, Boss Hoàng Kim xuất hiện ở trung tâm bản đồ. Mỗi lần là một vị tướng lừng danh, khi thì Thánh Gióng, Sơn Tinh, Thủy Tinh, Hùng Linh Công, Trưng Trắc, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt… và nhiều danh tướng khác.
Trang bị hoàng kim rực rỡ, mỗi người một màu sắc khác nhau, tôi nhìn mà mê mẫn nên bất chấp tính mạng chạy lên chỉ để… chụp hình! Vì sao ư? Vì tôi biết khả năng chơi game của mình không bằng ai, có thể đến lúc bỏ game tôi chưa thể hạ được mấy ông hoàng kim này… Và vì Boss Hoàng Kim là boss cấp cao nhất hiện nay, cấp độ một trăm! Tuy nhiên boss không tự động tấn công như những boss cấp thấp, chỉ khi bạn tấn công nó nó mới đánh trả nên tôi thoải mái đến gần, thoải mái tự sướng các kiểu.
Thường thì sau đó tôi cởi hết đồ bỏ vào túi, lao vào boss chém một nhát, liền sau đó boss tiễn tôi về thành khỏi chạy đông chạy tây vất vả. Còn vì sao phải cất trang bị vào túi vì khi chết ngẫu nhiên sẽ rơi mất một trang bị trên người, xác suất không cao không thấp chỉ hai mươi phần trăm, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Trở lại chuyện xảy ra đêm hôm ấy, tôi cắm đầu chạy qua hết bảy tầng Sơn Động, khi dừng lại liền nhận ra kênh thế giới vào khuya vốn im lặng có một dòng chat bật lên. Có người gọi tên tôi, người gọi lại là Vô Tình.
– Cô bé Huỳnh Hoa giờ này còn thức à, chạy đi đâu đó?
Woa, hành vi của tôi bị phát hiện rồi! Tôi mở kênh thế giới và gửi trả anh dấu chấm hỏi (?).
– Cấp bốn mươi chạy vào sơn động làm gì?
Có lẽ khi nãy tôi chạy ngang qua chỗ anh treo nhân vật.
– Đi dạo.
Tôi kết câu bằng icon ngoác miệng cười.
– Con gái gì mà ba giờ sáng còn chưa ngủ, mau già lắm đó.
Tôi có chút ngạc nhiên nên hỏi lại:
– Sao biết tôi là con gái?
– Vào tận game mà còn có thể tự sướng cuồng chỉ có thể là con gái.
Tôi ngất!
– Anh còn nhớ sao… – Tôi gửi kèm câu nói là icon vuốt mồ hôi trán.
Anh không trả lời mà lại hỏi:
– Có bang chưa?
– Vẫn chưa…
– Vào bang anh nhận phúc lợi, anh mang đi thăng cấp. Bang Lạc Việt.
– Ok.
Sau đó là dòng tin của Hệ thống: Chào mừng đại hiệp HuynhHoa gia nhập bang Lạc Việt.
Suốt bốn mươi cấp tôi long bong giờ đã có bang!
Tôi chuyển sang kênh bang và cất tiếng chào:
– Chào mọi người!
Sau đó những dòng chữ kênh bang chạy lên như đèn kéo quân:
Bóng đêm: Bang chủ dụ dỗ gái tơ, chia buồn cùng em gái *icon ngoác miệng cười*
Mr.Tiên: Chào em.
Goá phụ: Ây da, anh chào em yêu!
[…]
Tôi hoảng… Bang này toàn cú đêm, tôi chả nói được lời nào.
Đợi khi mọi người im lặng Vô Tình mới gõ dòng tin vào kênh bang:
– Huỳnh Hoa, em chạy xuống Sơn động tầng ba rồi đứng yên, anh kéo cho chút exp (exp ở đây là kinh nghiệm để lên cấp).
Sau dòng tin của Vô Tình, kênh bang lại lần nữa nhao nhao.
Nam Kha: Woa, có gian tình nha…
Tiểu Vũ: chơi mấy game rồi có game nào lão đại kéo người lạ đâu. Ai vậy anh, chị dâu à?
Linh Nhi: *icon mắt lấp lánh* Chị dâu… chị dâu…
Mr.Tiên: Thiệt hả lão đại?
Trăm miệng ào ào. Vô Tình phát icon lật bàn bảo im đến ba lần mới lắng xuống.
Vô Tình: Không phải như mấy đứa nghĩ. Anh kéo cô bé này lên cấp một chút cho bé dễ đi vòng quanh tự sướng.
Một loạt icon ngoác miệng, chấm hỏi và dấu ba chấm hiện lên.
NamKha: Chơi game cũng có thể tự sướng, làm như thế nào?
Vô Tình: Chụp hình có nhân vật mình trong đó.
Trăm miệng một lời: “Ồ”. Tôi ước có cái hố nào quanh đây để tôi nhảy xuống và không cần ngoi lên nữa. Tôi không biết điều tôi đang làm tưởng chừng vô vị đó về sau lại thành trào lưu của bang Lạc Việt.
Tôi mãi không thể quên cái đêm định mệnh, tôi quen một bầy cú. Và có vẻ bầy cú này còn rất trẻ, rất hồn nhiên… Thế là lại thêm một lý do níu chân tôi ở lại lâu dài cùng Ðế Thiên Truyền Kỳ.
Bốn giờ rưỡi sáng, cả bang chào nhau đi ngủ. Tôi để nhân vật bên anh rồi tắt đèn màn hình để ngủ. Trưa hôm sau tỉnh dậy tôi vẫn đứng đó, anh vẫn còn đánh hăng say không để con quái nào chạm vào váy áo của tôi. Thật ngạc nhiên, chỉ mấy giờ đồng hồ tôi lên cấp năm mươi, hóa ra quái ở đây kinh nghiệm nhiều đến vậy. Tôi và anh đều mở “Exp Đan Đại” suốt mấy giờ qua. “Exp Đan Đại” là vật phẩm game, khi sử dụng kinh nghiệm nhận vào tất cả sẽ được nhân đôi, vậy mà anh chỉ lên một cấp, có lẽ cấp độ cao như anh phải cần rất nhiều kinh nghiệm mới lên được một lever.
Lúc tôi thức là chín giờ bốn mươi lăm, vẫn còn mười lăm phút nữa Boss Hoàng Kim mới biến mất. Vừa dậy tôi cầm nhân vật nữ kiếm khách của mình chạy tuốt lên Sơn động tầng bảy để… tự sướng. Ngay sau đó kênh bang bật lên dòng tin nhắn của anh.
– Hoa, thức rồi à?
– Hi, chào buổi sáng. Vừa mới thức…
– Giờ trưa rồi.
– Vậy chào buổi trưa.
Tôi bồi thêm phía sau icon vuốt mồ hôi trán. Anh lại hỏi:
– Em chạy đi đâu đó?
– Sơn động tầng bảy.
– Lên đó làm gì?
– Chụp hình boss hoàng kim.
Một phút sau anh đứng cạnh tôi và con boss hoàng kim. Chúng tôi chuyển qua trò chuyện ở kênh lân cận. Anh là người lên tiếng trước:
– Có đuổi anh đi nữa không?
– Em nào dám đắc tội bang chủ.
– Chắc là miệng nói vậy thôi, tay thì bấm nút ẩn người chơi cho khỏi vướng mắt, đúng vậy không?
Người này sao lại có hứng thú với việc tôi chụp hình tự sướng nhỉ? Thật là khó hiểu mà…
– Đứng gần một chút hình mới đẹp!
– Ok em. Tên nhóm trên facebook của bang là Bang Lạc Việt – Đế Thiên Truyền Kỳ. Đọc tên face em, anh mời vào nhóm.
– Tống Huỳnh Hoa, ảnh hoa quỳnh.
– Tên em à?
– Không phải nhưng cứ coi là như vậy.
Anh không hỏi gì thêm chỉ bảo tôi vào facebook nhận lời mời kết bạn của anh. Tôi và anh kết bạn facebook với nhau hôm đó, tên anh trên ấy cũng là Vô Tình, anh cũng bí ẩn như tôi, không hề có tấm hình chân dung nào trên ấy.
Vốn dĩ tôi như vậy bởi vì phương châm sống của tôi là ảo ra ảo, thật ra thật, mạng là ảo tôi sẽ không mang chân diện mục mình lên đó! Tôi không biết ý nghĩ này của tôi bao giờ sẽ bị thay đổi, ít nhất đến bây giờ tôi vẫn nghĩ vậy. Và có lẽ bang chủ của tôi cũng vậy!
Anh bảo tôi đăng tấm hình vừa chụp cùng anh khi nãy lên trang face nhóm, tôi làm theo, không ngờ ngay sau đó nó thành trang bìa của nhóm. Càng không ngờ trưa đó khi mấy con cú thức dậy nhìn tấm hình xong liền bàn tán rầm rộ một phen, sau đó chụp hình tự sướng chính thức trở thành trào lưu trong bang của chúng tôi.
Tiếp sau đó là những ký ức khá mơ hồ, anh đối với tôi rất tốt, thường xuyên kéo tôi và mấy anh em trong bang đi đánh quái kiếm kinh nghiệm, đánh boss cấp thấp, đi chiến trường, tham gia bang chiến, tộc chiến. Không lần nào tôi vắng mặt, nhưng tôi tham gia cũng không giúp được gì, chủ yếu theo để chụp hình, điều này trở thành luật bất thành văn của bang Lạc Việt.
Xin nói một chút về bang chiến và tộc chiến của game Đế Thiên Truyền Kỳ, vào ngày thứ sáu hàng tuần sẽ có sự kiện “bang chiến”. Mười bang đứng đầu bộ tộc vào giao diện bang chiến báo danh trước mười chín giờ, bang nào không báo danh không được tham gia. Hình thức bang chiến là “loại trực tiếp”, các bang tham gia hệ thống sẽ xếp ngẫu nhiên cho hai bang bất kỳ gặp nhau. Đúng hai mươi giờ bắt đầu chiến đấu, mỗi bang chọn mười lăm người mạnh nhất vào đấu một với một, không hồi sinh, không hồi máu. Trong một phút ai còn nhiều máu hoặc hạ được đối phương trước sẽ thắng, người thắng cuối cùng thuộc bang nào bang đó thắng. Bang nào không có đối thủ, trực tiếp được vào vòng sau. Bang chủ bang thắng cuối cùng được danh hiệu “Tộc Trưởng”, toàn bang được thưởng rất nhiều “Đồng” và “Vàng khóa”.
Tộc trưởng là người có quyền báo danh tộc chiến diễn ra hai mươi giờ ngày thứ bảy. Bộ tộc không báo danh mặc định thua cuộc. Nếu hai bang đứng đầu bộ tộc cùng báo danh, đúng giờ các thành viên sẽ đến NPC Lạc Long Quân ở Thành Thăng Long để truyền tống vào bản đồ tộc chiến. Tộc chiến kéo dài một giờ, trong bản đồ tộc chiến có hai “Ðiểm phục sinh” riêng biệt dành cho người trong hai bộ tộc hồi sinh, cũng là điểm nhân vật hiện ra khi mới truyền tống vào. Trong “Tộc chiến” nhân vật có thể hồi máu nhưng không thể hồi sinh tại chỗ, chết chỉ có thể về “Ðiểm phục sinh”. Bộ tộc nào giết được càng nhiều người thuộc phe địch sẽ được càng nhiều điểm, giết tộc trưởng điểm nhân ba. Trong một giờ cứ thoải mái mà chém giết nhau.
Kết thúc tộc chiến bộ tộc nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng, tất cả thành viên bộ tộc được nhân hai kinh nghiệm khi đánh quái ở tất cả các bản đồ trong một tuần. Bang tham chiến và chiến thắng được thưởng rất nhiều đồng và vàng khóa, được chiếc áo tăng phòng thủ. Tộc trưởng bộ tộc chiến thắng được thưởng danh hiệu “Ðế Vương”, bộ trang phục đế vương tăng toàn bộ thuộc tính trong vòng một tuần, đặc biệt trang phục ấy rất lung linh lấp lánh.
Lần đầu tôi vào bang và bang tôi thắng trong lần tộc chiến, tôi đã lôi kéo Vô Tình đi cùng tôi khắp các bản đồ để chụp hình. Quả thật bộ đồ đế vương đẹp quá đi mất, tôi đã say mê anh trong khoảnh khắc đó. Sai rồi, sai rồi… là tôi say mê bộ đồ đế vương anh đang mang trên mình.
Tôi còn nhớ có một lần tộc chiến bang của tôi bị thua do tôi bị giết quá nhiều lần làm bang không thể gỡ điểm lại. Có người nói tôi là nội gián của tộc Âu Việt. Trong lúc mọi người đang xôn xao thì anh đứng ra dàn xếp. Câu nói của anh đến nay tôi vẫn nhớ, anh nói ai chơi game cũng có mục đích riêng, đam mê riêng, anh nói anh biết mục đích của tôi khi chơi game này là gì, anh nói tôi hoàn toàn không cố ý làm bang bị thua trong lần tộc chiến. Anh bảo mọi người hãy tin anh.
Những lời bàn tán lắng xuống, ai cũng nói tạm tin anh một lần rồi không nói gì trực tiếp logout. Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn màn hình máy tính. Chỉ một lúc sau anh xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, cạnh boss hoàng kim ở bản đồ Sơn động tầng bảy.
– Biết ngay là ở đây.
– …
– Đừng buồn, sau này bang chiến đi sát bên anh.
– Vâng…
– Nay mình đánh boss hoàng kim không?
– Đừng tự sát cho em vui.
– Haha haha haha….
Tôi cũng gửi icon ngoác miệng cười.
Sau đó hễ tộc chiến tôi theo sát anh, tuy anh không bảo vệ tôi đến mức bất khả xâm phạm nhưng số lần chết ít đi rất nhiều không khiến cho anh em vất vả gỡ điểm như trước nữa.
Tôi và anh quen nhau như vậy đó, đơn giản nhẹ nhàng như một điệu valse. Êm đềm cùng nhau bước qua ngày tháng, cùng nhau vượt phụ bản, cùng chụp hình tự sướng. Không rõ từ khi nào, vị cung thủ khoác trên mình chiến giáp đế vương in sâu vào tâm trí tôi. Mãi cho đến một ngày…
(hết chương)