Gặp Nhau Là Duyên Phận - Chương 37
Nói với mẹ là ngủ thế thôi chứ tôi và anh làm cú đêm quen rồi ngủ sớm thế nào được. Sau khi đổi đèn tôi ra ngoài lấy thêm vài chai nước lọc rồi trở vào chốt cửa. Trước đây hình như tôi cũng từng nói rồi thì phải, nước là thứ quan trọng nhất đối với tôi mỗi tối. Khi trở vào tôi đặt nước bên cạnh giường rồi tiếp tục ngồi vào máy. Kênh mật trong game của tôi nhấp nháy, tôi vội mở ra xem thì thấy tin của anh:
– Mạng lag quá, không đánh nhau được. Bây giờ làm gì?
Tôi cũng trả lời anh bằng khung tán gẫu trong game:
– Trước giờ em cũng có thường đi đánh nhau đâu.
– Đi một vòng chụp hình không?
– Không, nay chưa có đồ mới, bộ này em có hình rồi.
– Cởi áo ra đưa anh.
– ???
– Khảm thêm đá lấy hiệu ứng, đi một vòng.
– Ok.
Kết quả anh thêm cho viên đá tăng máu cấp bảy. Hiệu ứng phải nói là đầy mê hoặc. Chúng tôi đi dạo một vòng để chụp hình rồi về treo máy kiếm kinh nghiệm. Câu chuyện của chúng tôi tiếp tục trên khung tán gẫu:
– Ở đây hoang vắng như vậy, mẹ dám ở một mình sao?
– Mẹ em quen rồi. Từ dưới lên đây thấy vắng vậy đó nhưng lên thêm vài chục bậc thang nữa là có nhà rồi.
– Nhà ai trên đó?
– Nhà chủ đất.
– Đất không phải của nhà em à?
– Không phải, em ở nhờ thôi.
– Em có dự định chuyển nhà không?
– Anh cũng thấy rồi đó. Em cày đủ ăn thôi, không đủ khả năng mua đất dời nhà đâu.
Chủ đề ban đầu của chúng tôi là thế nhưng một lúc sau đã là chuyện về những vũ trụ xa xôi. Chúng tôi trước giờ đều như vậy, chuyện gì cũng có thể đem ra bàn tán. Và hơn hết anh rất có khiếu bồi tiếp tôi, mọi chủ đề tôi đưa ra anh đều có thể thảo luận và ngược lại. Chủ đề anh chọn để nói với tôi luôn là những thứ tôi có thể phụng bồi, hoặc là tra google sẽ có đáp án.
Chúng tôi cứ nhắn tin mật như vậy tới tận mười một giờ, tôi mới bảo anh đi ngủ. Vì điện thoại của anh gánh 3G cho hai cái laptop cả buổi đã báo hết pin. Tôi đem điện thoại của anh đi sạc, tắt máy tính và giăng mùng chuẩn bị ngủ. Để cái chuyện không đi quá giới hạn trước khi cưới được diễn ra theo đúng mong muốn của mẹ tôi, tôi và anh quyết định mạnh ai nấy ngủ, hai người quay đầu về hai hướng, mỗi kẻ một cái gối một cái mềm và ở giữa là cái gối ôm to tổ chảng của tôi.
Anh nằm xuống một lúc hơi thở đã đều đều và khe khẽ ngáy còn tôi thì thao thức. Trong lòng tôi vẫn còn lăn tăn về việc chọn yêu anh là đúng hay sai, nên hay không nên cùng anh tiến tới hôn nhân? Cậu của anh rồi sẽ chấp nhận một người nghèo kiết xác như tôi làm vợ của anh sao? Sau đó là nhân vật trong truyện tôi đang viết tiếp theo nên phát triển theo hướng nào đây, viết như thế nào thực nhất, viết thế nào cuốn hút nhiều người vào đọc hơn…, vân vân và mây mây.
Tôi cứ thế nằm trằn trọc đếm tận hai giờ sáng mới ngủ thiếp đi. Được một lúc tôi mơ màng nghe tiếng chuông điện thoại nào đó rền rĩ. Tôi không nhớ mình có đặt báo thức hay không, nhưng mà tôi nhớ rõ hôm nay là thứ bảy tôi không phải đi làm và tôi đang ở nhà mẹ, thức dậy cũng chẳng làm cái khỉ gì. Con sâu ngủ trong tôi đấu tranh kịch liệt, nó tâm tâm niệm niệm “ai đó tắt dùm cái chuông cho tôi ngủ thêm chút nữa”, “ai đó tắt dùm cái chuông cho tôi ngủ thêm chút nữa”, “làm ơn đi”! Và cái chuông đang rền rĩ đó tắt thật. Tôi vui vẻ tiếp tục chìm vào trong mộng đẹp.
Tôi mơ thấy mình bay vào giữa thiên hà, dừng lại trước hố đen vũ trụ, lòng tôi trong mơ cứ thắc mắc nếu ngay lúc này mình chui vào hố đen mình sẽ ra sao, thời gian có dừng lại hay không hay mình sẽ rơi sang thế giới khác. Vì tò mò tôi bay đến miệng hố đen cho nó hút tôi vào. Sau đó tôi thấy mình lơ lửng trên cánh rừng xanh bất tận. Hóa ra, chui qua hố đen sẽ là một thế giới khác.
“Rầm, xoảng.”
Trong mơ tôi nghe được âm thanh như thế, khiến tôi rơi thẳng từ trên cao xuống cánh rừng bên dưới. Tôi hoảng hốt thét lên rồi bừng tỉnh giấc. Tôi nhìn sang bên cạnh, anh đã rời giường đi đâu mất… Từ từ, âm thanh trong mơ nghe sao quen thế nhỉ, tôi định thần mất hết một phút liền bật dậy như cái lò xo, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Vũ đang ngồi dưới đất, đôi nạn đang cách xa anh vạn dặm. Còn anh đang trong tư thế chống hai tay ra phía sau lưng, sẵn sàng trườn lùi lại. Vừa thấy tôi, vẻ mặt anh lập tức biến đổi từ trạng thái sợ hãi cực độ sang mừng như điên, tôi trong mắt anh như là vị cứu tinh trên trời rơi xuống. Đợi một chút, cái vẻ mặt đó là sao? Tôi còn đang chưa hiểu mô tê gì thì anh hấp tấp gọi:
– Nga, lại giúp anh.
Tôi không vội không chậm tiến tới. Giọng anh có chút hốt hoảng kêu lên:
– Nga, em nhanh một chút đi.
– Hả?
Anh vừa nói vừa chống tay lùi về sau, mặt cứ phải nói là tái mét. Tôi không rõ chuyện gì vội vàng chạy lại định đỡ anh nhưng anh chỉ tay ra trước, hấp tấp nói:
– Đuổi… đuổi nó đi.
Tôi nhìn theo tay anh chỉ, thấy phía trước có con cuốn chiếu đang bò dần về phía chúng tôi. Tôi nhìn anh nở nụ cười bí hiểm.
– Đừng nói với em anh nhìn thấy nó nên giật mình mà té nha.
Anh mím môi miễn cưỡng gật đầu, tôi phì cười.
– Nó chỉ là con cuốn chiếu thôi, không có cắn người, có gì đâu mà phải sợ.
– Lần đầu tiên anh nhìn thấy con cuốn chiếu bự tổ chảng như vậy đó.
Tôi bật cười haha. Xin giới thiệu với các bạn, sinh vật này là đặc sản, a nhầm, nó là một trong những đặc trưng cơ bản của vùng đất Thất sơn tôi đang sinh sống, tên của nó theo dân gian là cuốn chiếu, tên khoa học là Diplopoda…., là loài vật được mệnh danh nhiều chân nhất trong tất cả sinh vật trên trái đất. Chúng có nhiều loại nhưng ở vùng thất sơn này loại sinh sản nhiều nhất là loại vừa to vừa đen, con dài nhất tầm 30cm.
Tôi đứng lên lấy chân khều nhẹ cho con cuốn chiếu cuộn mình lại, sau đó tôi co giò sút “viu” một cú, con vật đáng thương bay thẳng ra khỏi cửa nhà tôi. Tôi quay lại nhìn anh cười nói:
– Xong rồi. Quanh nhà em thứ này nhiều lắm, lát nữa có gặp cứ làm như em vậy. Nó không cắn người nên không cần phải sợ…
Anh miễn cưỡng gật đầu nói tiếng “ờ” nhẹ xìu khiến tôi muốn bật cười thành tiếng nhưng cuối cùng tôi kềm lại. Người chưa từng nhìn thấy loài vật này nhìn nó lần đầu phản ứng của ai hình như cũng đều như vậy cả. Tôi mang đôi nạng lại và đỡ anh đứng lên.
– Nay sao anh thức sớm vậy?
– Anh để báo thức. Lần đầu tiên tới ra mắt mẹ vợ mà ngủ tới trưa mới dậy chắc mẹ em nắm anh quăng ra đường quá.
Hóa ra âm thanh báo thức rền rĩ ban sáng tôi nghe được trong lúc mơ màng là của anh.
– Sáng giờ anh thấy mẹ em đâu không?
– Bác nói đi chợ.
Tôi đi đến tủ lạnh mở ra xem, bên trong vẫn còn đồ ăn. Chả hiểu sao mẹ lại đi chợ, thường ngày mẹ hay mua đồ ăn dự trữ cả tuần mới đi chợ tiếp. Nhưng vì sao cũng mặc kệ, tôi vừa ghé mắt qua cái gương bên cạnh và hoảng hồn nhận ra mình đang trong bộ dạng đầu bù tóc rối. Khi nãy tiếng anh té làm tôi giật mình chạy vội ra nên chưa kịp chải chuốt gì. Tôi phóng luôn vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân và chải chuốt lại tóc tai. Khi trở ra tôi mới nhìn đồng hồ, ây da, đã chín giờ rưỡi. Lúc đó mẹ tôi cũng vừa về tới. Tôi phụ mẹ mang đồ vào nhà, vào tới bếp tôi tò mò hỏi:
– Đồ ăn ở nhà còn mà sao nay mẹ đi chợ nữa rồi?
– Mua thêm đồ nấu cho thằng rể ăn, được chưa? Cái thằng bình thường kén ăn lắm hay sao mà ốm nhôm ốm nhách.
Tôi cười trừ, không dám nói với mẹ bình thường anh chỉ ăn cháo, cơm hộp và mì gói. Nói ra chắc tôi bị mắng, ví như “mày đã xác định muốn làm vợ người ta rồi sao không chịu để ý chuyện ăn uống của người ta” hoặc “mấy thứ đó bổ dưỡng gì mà ăn” hoặc “thằng này xui mới quen mày, suốt ngày chỉ được mày nấu mì gói cho ăn đó hả”,… tóm lại tất cả lỗi sẽ đổ lên đầu tôi.
Mười phút sau tôi bày cả giỏ xách thịt cá rau củ quả mẹ tôi vừa mua lên bộ vạt* sau bếp. Thứ nào để hôm sau nấu ăn mẹ tôi ném hết vào tủ lạnh, còn lại là nhiệm vụ của tôi, rửa-cắt-xắt-thái mọi thứ ra cho mẹ tôi nấu. Đó là quy định bất thành văn mỗi khi tôi ở nhà và nhà có khách. Mẹ tôi thường nói, nhà có khách mà để mày nấu người ta ăn vào ói ra mắc công lắm.
Thực ra tôi không tệ tới mức độ đó đâu nhưng tiêu chí của mẹ tôi là cẩn thận vẫn hơn. Thấy tôi và mẹ vào bếp và rù rì miết trong đó một lúc sau Vũ cũng lọ mọ đi xuống. Thực ra khi nãy trước khi xuống bếp phụ mẹ nấu ăn tôi có nói với anh là “em phụ mẹ nấu ăn, anh muốn làm gì làm đi”. Nhưng có thể anh thấy mẹ con nhà “người ta” đang chuẩn bị nấu ăn cho mình mà mình lại đi chơi game thì cũng kỳ, còn đi chơi vòng vòng càng không có khả năng. Nên anh cũng xuống bếp đòi giúp tôi.
Thấy vậy tôi mang cho anh cái ghế, mẹ tôi cho anh con dao và cái thớt. Đứa nào cần làm gì, cắt gọt ra làm sao, bếp trưởng là mẹ tôi phân công rất rõ ràng. Một nhà ba người cùng nhau làm bữa ăn trưa đúng là một cảnh không hề tệ nha. Mẹ tôi loay hoay nấu nướng. Một lúc sau mẹ quay lại nhìn những thứ Vũ làm theo chỉ đạo của mình mẹ tôi hơi ngạc nhiên:
– Con trai mà tay nghề cũng được quá đó, giỏi hơn con Nga nhà bác…
A, cái gì thế kia? Mới quen hai ngày, anh múa vài đường dao, vị trí anh trong lòng mẹ tôi đã lên cao hơn cả tôi rồi hả? Mẹ ơi, đừng vội vàng dìm con gái mẹ như thế chứ. Lòng tôi thì gào thét nhưng miệng tôi thì phụ bồi:
– Ảnh biết nấu ăn đó mẹ, ở nhà ảnh cũng thường nấu ăn lắm.
– Biết nấu ăn mà sao để mình ốm nhôm ốm nhách vậy con?
Một câu hỏi, hai đứa nhỏ nhất nhà đồng loạt nín tịt. Biết nấu ăn mà không chịu nấu để ăn thì mập thế nào cho được hả trời? Bữa cơm hôm đó cũng bình yên và thịnh soạn hơn ngày hôm trước. Mẹ luôn miệng bảo anh và tôi ăn nhiều vô, mẹ nói ăn nhiều mới có sức. Đó là câu cửa miệng của mẹ suốt mấy chục năm qua. Ăn cơm xong, mẹ nói với tôi bà đi sang nhà hàng xóm phụ đám giỗ bữa tiên**. Bà còn nói thêm một câu “nếu lát nữa tao về trễ thì ở nhà hai đứa tự nấu ăn đi nghen”.
Mẹ đi rồi, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Vũ cười cười hỏi tôi:
– Như vậy có tính là qua cửa của mẹ em chưa?
Tôi không chắc chỉ nói:
– Không phản đối chắc là được rồi.
Gì thì gì, chúng tôi vẫn còn nhiệm vụ quan trọng cần phải làm, là online chạy nhiệm vụ phu thê. Vừa lên đã thấy tin nhắn trong bang như đèn kéo quân:
Thiên Ân: A, bang chủ và bang chủ phu nhân cùng ol một lượt.
Bóng đêm: Khai thiệt đi đêm qua hai người làm gì mà tới trưa bữa nay mới ol.
Doanh Nhi: Bang chủ kéo em phụ bản 82.
Mr.Tiên: Lão đại, mạng 3G của anh hôm nay kéo người được không đó?
Atula: Anh hai còn ở đó hay về rồi?
LinhNhi: Ông xã, cho em cái nhẫn.
Mr.Tiên: Không cho.
LinhNhi: Ông chồng xấu xa.
Khánh Khánh: Đế vương hồi nãy được đồ ánh kim đó.
QuangAn: Ngày mai lão mở cho ta một cây ánh kim giống vậy nhe.
Đế Vương: Nó ra ngẫu nhiên, cả tháng rồi tui mở toàn ra tím đó ba.
QuangAn: Khi nào ra cho tui cũng được.
Đế Vương: Ừ.
LinhNhi: Ủa, bang chủ lên mà sao im ru vậy?
Góa phụ: Bị mẹ vợ hạch nói không nên lời rồi hả?
Bóng đêm: Hôm qua hoạt động quá công suất rồi hả cha?
Tinh Linh: Lát nữa bang chiến không, có bang rủ pk kìa.
Đế Vương: Không. Tốn thời gian.
Tinh Linh: Ồ.
Đế Vương: Phụ bản 87 không Vô Tình?
Atula: Anh hai?
Doanh Nhi: Bang chủ kéo em phụ bản 82 đi.
Tinh Linh: Lão đại?
Vô Tình: Không được. Vẫn còn xài 3G. Ngày mốt anh về rồi đi.
Bóng đêm: Chán, 500 anh em, giải tán!
Góa phụ: Thôi treo máy đây.
Tống đạt: Bang chủ thu phục được lòng mẹ vợ chưa đó?
Vô Tình: Đang.
…
Câu chuyện vẫn tiếp diễn gần như bất tận, tôi chỉ im lặng chạy theo anh cùng làm nhiệm vụ phu thê. Vì đêm qua mất ngủ nên tôi vừa chạy nhiệm vụ vừa ngáp vắn ngáp dài. Anh nhìn tôi cười hỏi:
– Sao vậy, đêm qua không ngủ hay sao mà sáng nướng tới trưa giờ còn ngáp.
Tôi trưng bộ mặt bơ phờ lên gật đầu cái rụp. Kết quả là những vòng nhiệm vụ sau đó tôi để anh cầm cả hai acc mà chạy, còn mình thì ôm gấu bông phi thân vào mộng đẹp. Đến gần tối mịt mẹ tôi mới trở về, khi mẹ vào phòng hỏi hai đứa ăn cơm trưa tôi mới giật mình nhận ra mình đã ngủ cả buổi chiều. Còn Vũ vẫn đang cặm cụi ôm máy làm cái gì đó tôi không biết.
Tôi vội vàng xuống bếp nấu bữa tối, nói là nấu vậy thôi, thực chất chỉ găm nồi cơm điện và hâm nóng thức ăn còn lại của bữa sáng. Mẹ tôi nhắc chừng “nấu đủ hai đứa ăn thôi nghen, tao ăn bên đám giỗ rồi”. Hệ quả là tôi và anh mỗi người ôm một tô cơm ngồi luôn trong phòng để ăn, vừa ăn vừa online.
Mọi người có ai thắc mắc tôi cứ bảo mạng 3G yếu, lên game chẳng làm được gì mà sao cứ chơi hoài không nghỉ hay không? Mạng yếu chỉ khiến không thể combat được thôi, còn những nhiệm vụ bình thường vẫn có thể làm nha. Trong Đế Thiên Truyền Kỳ hệ thống nhiệm vụ chính không nhiều nhưng nhiệm vụ phụ thì hằng hà sa số, làm mãi vẫn không dứt. Có hẳn hệ thống nhiệm vụ phụ thưởng vàng khóa và hệ thống nhiệm vụ phụ thưởng tu vi riêng. Ngoài ra những ngày thứ bảy và chủ nhật nhà phát hành còn mở hệ thống nhiệm vụ phụ ngẫu nhiên nhận hộp quà, mở ra phần quà ngẫu nhiên có giá trị, vân vân và mây mây. Nên gamer vào game lúc nào cũng có việc để làm không lo nhàm chán.
(hết chương)
_________
Chú thích:
* Bộ vạt: chõng tre.
** Theo phong tục cổ truyền của Việt Nam về lễ giỗ cho người đã khuất gồm hai ngày: trước ngày chết (lễ tiên thường hay còn gọi là tiên) phải cúng chiều; cúng đúng ngày chết (lễ chính kỵ) phải cúng buổi sáng kể cả chiều hôm đó mới chết.