Hà Dẫn Vong Xuyên - Chương 43
Lần này Phất Dao tìm kiếm vô vọng, lòng phiền muộn, tiên yêu thành thân là chuyện kinh thế hãi tục rất không bình thường, chỉ có đại mị yêu này mới nghĩ ra.
Mắt thấy ngày mai hắn muốn cử hành nghi thức thành thân, nếu hôm nay không thể nghĩ được biện pháp, ngày mai có mà chạy đằng trời.
Phất Dao nhíu mày ra khỏi nhà lao, đến một góc quanh, đột nhiên có tiếng nói khe khẽ truyền vào tai.
“Lục cơ tỷ tỷ, Lục cơ tỷ tỷ… tỷ đoán xem ta vừa nhìn thấy cái gì?” Đó là một giọng nói kiều mỵ hơi hưng phấn.
Phất Dao theo tiếng nhìn lại, xa xa nhìn thấy bốn Hồ yêu ngồi quay quần, liền dừng lại lắng tai nghe.
Chỉ thấy Lục cơ đáp: “Chuyện đó có đáng gì mà ngươi ngạc nhiên ?”
“Đúng, nói nghe nha.” một Hồ yêu cất giọng mềm mại khác vang lên, “Gần đây thật sự nhàm chán đến cực điểm, từ khi cái ả lẳng lơ từ Tiên giới kia đến đây, Quỷ Vương quả thực bị mê hoặc, hai ngày trước đột nhiên muốn tiêu diệt nguyên thần của chúng ta, nếu không phải Lục cơ khổ sở cầu xin, làm sao còn mạnng bảo tồn hậu thế? Chậc chậc, ả lằng lơ kia thủ đoạn quả là lợi hại không bình thường…”
Phất Dao nghe xong sau một lúc lâu, mới phát giác từ “ả lẳng lơ” trong lời các nàng kia chính là mình, đối với cách xưng hô này có chút không thể gật bừa.
Nàng không phải Hồ yêu như họ, từ “lẳng lơ” rõ ràng là thiên phú dị bẩm, tư chất nàng rất bình thường, họ quả là coi trọng nàng rồi.
“Không thể nói bậy, ” Lục cơ lớn tiếng giáo huấn, “Ngươi chán sống sao? Nếu Quỷ Vương nghe thấy, coi chừng lập tức bóp nát nguyên thần của người, còn nữa ngươi nói nàng ta như vậy thật quá quắt…”
“Nói ả ta thì có gì mà quá quắt? Ta thấy ả chỉ có hơn chớ không kém đâu.” Nữ tử bên cạnh khinh thường, “Nghe nói ả lẳng lơ đó ở tiên giới ngang nhiên đùa giỡn Dạ Uyên thượng tiên, nay vào khu hoang dã của chúng ta, ngay cả Quỷ Vương cũng bị mê hoặc thần hồn điên đảo, người đời đều nói chúng ta là yêu tinh dụ dỗ, kỳ thật làm sao địch nổi nàng một phần vạn? Gọi ả một tiếng lẳng lơ chẳng có gì không quá phận.”
Phất Dao phẫn nộ, việc đùa giỡn Dạ Uyên thượng tiên, là bổn tọa ta làm, tự làm thì tự chịu. Nhưng Quỷ Vương của các người, trời biết hắn bị ma quỷ gì ám ảnh …
“Quả đúng như thế, chúng ta đến nông nỗi phải hầu hạ ả, không phải ả làm hại thì là ai? Ta không tin Quỷ Vương thật sự thích ả, bất quá nhất thời mới mẻ thôi, trước đây Mị tỷ tỷ theo Quỷ Vương ba ngàn năm, Quỷ Vương không phải nói diệt nguyên thần là diệt sao? Ta muốn xem ả có thể chống đỡ bao lâu.” Hồ yêu mặc xiêm y vàng nhạt có chút vui sướng khi người gặp họa, lạnh lùng nói.
Lục cơ liếc nhìn họ đáp: “Ta thấy ngươi phải thất vọng rồi, mới nãy ta ở trong nhà lao nhìn thấy nàng tát Quỷ Vương một cái, Quỷ Vương còn không tức giận!”
“Cái gì?” Ba người kia hít vào một hơi.
“Các ngươi biết vì sao Quỷ Vương gần đây bắt nhiều yêu ma không?” Lục cơ thở dài, chậm rãi nói, “Kỳ thật vì phu nhân bị thương, nếu không các ngươi nghĩ vì sao nàng chịu trọng thương lại có thể khôi phục nhanh như vậy. Quỷ Vương bắt yêu ma để uống máu, bồi bổ hắn vì cứu phu nhân hao tổn linh lực quá độ, để phu nhân tiếp tục chữa thương, hút nguyên thần nội đan của yêu ma cho phu nhân ăn trực tiếp, phụ trợ nàng mau chóng khép lại miệng vết thương, khôi phục tinh khí. Bất quá Quỷ Vương biết nàng tuyệt đối không dùng nội đan yêu ma, liền sai người ở ngoài khu hoang dã bắt chim trĩ, để ta đem nội đan hầm làm canh. Aiz, thế đó, các ngươi còn cảm thấy Quỷ Vương nhất thời thích cái mới sao?”
Tim Phất Dao nặng nề run lên, nói như thế nguyên đan của hai mẹ con kia, kỳ thật là để cho nàng ăn ?
Nếu nói hắn vì nàng mới hút đi nguyên đan yêu ma, vậy yêu ma chẳng phải do nàng mới vô tội uổng mạng sao? Nàng không giết bá nhân, bá nhân lại vì nàng mà chết, mà nàng cư nhiên không chút nào cảm kích, đến tột cùng nàng đã giết hại bao nhiêu tính mạng vô tội?
Giờ phút này Phất Dao chỉ cảm thấy tim như cắt một lỗ máu chảy đầm đìa, rất khó chịu.
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, lúc này trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm.
Nàng im lặng về phòng, lẳng lặng ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn bức vách chạm ngọc đối diện, đột nhiên cơn đau đớn kịch liệt phút chốc lan khắp toàn thân trên dưới, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, nàng cắn môi đến mức chảy máu, vùi đầu vào trong hai đầu gối lạnh run.
Đau đớn dần dần đi qua, lúc nàng ngước lên, đồng tử đã hóa thành sự nguy hiểm.
Nàng phút chốc đứng dậy, ánh mắt biến hoá kỳ lạ quét bốn phía, hướng đến cái động mà đi.
Đến cửa động nàng chợt dừng lại, hơi nheo mắt, kết giới?
Miệng nàng bất giác nở nụ cười tà ác, một thanh kiếm sáng loáng chợt xuất hiện ở bàn tay.
Nàng mặc niệm vài câu chú ngữ, kiếm vụt lên không trung một cái, kết giới nhất thời nứt ra một khe hở thật lớn. Đầu ngón tay phất qua, cái khe tức thì mở ra, chỉ một lát sau, nàng liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cách cái động không xa, có bóng áo màu xanh nhạt chậm rãi đi ra. Lục cơ nhìn bóng dáng biến mất trong động, trên mặt hiện lên ý cười âm độc.
Khi tiện nhân này đi về phía địa lao, vốn tưởng người trong tiên giới đều giả nhân giả nghĩa, nhìn thấy màn trong lao chắc chắn sẽ cùng Quỷ Vương xung đột, nếu Quỷ Vương giận dữ diệt nguyên thần ả tiện nhân này thì đó là do trời giúp nàng. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới ả tát Quỷ Vương một cái, nhưng hắn lại hoàn toàn không giận.
Tuy lúc nãy nói với chúng tỷ muội đều là tình hình thực tế, nhưng nàng phỏng đoán nếu ả biết yêu ma vì ả mà chết, ả nghe xong tuyệt đối sẽ không dễ chịu, ít nhất cũng phun ra một ngụm ác khí, không ngờ chó ngáp phải ruồi, bất quá… Đi cũng đúng lúc, ít nhất Quỷ Vương sẽ không vì ả thần hồn điên đảo nữa.
Trong lòng nàng ta vui sướng, vừa xoay người liền bắt gặp một Hồ yêu đi tới.
“Ơ kìa, Lục cơ tỷ tỷ, tỷ ở trong này làm gì?”
Nàng ta vội vàng đi qua, giữ chặt nàng kia đáp: “Ta vừa mới đi ra ngoài lấy đồ, mau vào đi thôi, trời thật sự rất lạnh, coi chừng bị bệnh đó.”
“Nhưng muội vừa mới nghe thấy tiếng động rất lớn, tỷ có nghe không…”
“À, vừa mới ta lỡ tay, không cẩn thận làm vỡ cái bình, không có gì ngạc nhiên đâu …”
Thanh âm càng ngày càng xa, bóng dáng các nàng cũng biến mất bên cái động.
Sương mù như ẩn như hiện, trước mắt Phất Dao bỗng dưng xuất hiện rừng Anh đào hoa rụng rực rỡ, đẹp đến nao lòng như trong giấc mộng, giật mình thấy có chút không đúng.
Phất Dao cau mày, nàng làm sao đến đây ? Nơi này là chỗ nào?
Nàng tiếp tục đi về phía trước, phát hiện cách đó không xa có một gian nhà tranh nhỏ, trước cửa có hai cái cây, có điều cây bị lộn ngược, bộ rễ hướng lên trên, cành lá lại phía dưới, trái toàn bộ kết quả trên rễ.
Chẳng lẽ nàng hoa mắt? Nàng nheo mắt nhìn, hai cây vẫn y như lúc nàng vừa mới đến.
Mày Phất Dao nhíu càng chặt, nơi đây không phải khu Hoang dã ư? Nàng làm thế nào ra khỏi khu Hoang dã, vì sao nàng một chút ấn tượng đều không có? Nơi này… là đâu?
Nàng đến gần cửa phòng, còn chưa gõ, cửa đã tự mở ra .
Sự nghi ngờ trong nàng ngày càng sâu, trầm tư một lúc nàng mới đi vào.
Phòng ở cũng không lớn, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt là vách tường đối diện đại môn, trên vách đá có vẽ bức họa, cảnh vật chính là cây ăn quả vừa mới thấy ngoài cửa. Dưới bức tranh là một cái án*, bên trên có khay đựng một loại trái màu trắng. Chính giữa phòng đặt chiếc bàn bàn gỗ vuông tinh xảo, hai bên bày hai hàng ghế.
*:Cái mâm gỗ ngày xưa, có chân ngắn, dùng để đựng thức ăn.
Lúc nàng còn đang bối rối, một nam tử mặc áo bào màu xám đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn, cười ôn hòa “Cuối cùng ngươi cũng đến đây.”
“Ngươi là ai?” Phất Dao đứng bất động, nhìn thẳng hắn.
Hắn chỉ chỉ cái ghế đối diện: “Ngươi cứ ngồi xuống, chúng ta có thể thong thả tán gẫu.”
“Giờ có thể nói cho ta biết chưa?”
Phất Dao ngồi xuống đánh giá hắn, lông mi, ánh mắt, cái mũi đều công chính, tươi cười ôn hòa, có vài phần phong độ thư sinh nhân giới, thoạt nhìn hết sức thuận mắt, trực giác cho thấy hắn đối nàng không có ác ý.
Nam tử không đáp hỏi ngược lại: “Ngươi có biết nơi này là chỗ nào sao?”
Phất Dao nhìn quanh tứ phía, thật thà đáp: “Không biết.”
“Vậy ngươi có thấy hai cây phía ngoài cửa kia?”
Phất Dao gật đầu, “Rất lạ, lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy cái cây kỳ quái như thế, đây là đâu?”
“Cảnh trong mơ.” Nam tử nâng ấm trà rót một ly nước cho nàng.
“Cảnh trong mơ?” Phất Dao kinh ngạc, “Ta vì sao có thể cùng nói chuyện với ngươi?”
“Bởi vì giờ ngươi đang ở cảnh trong mơ của ta.” Nam tử vẫn cười ôn hòa.
Mắt Phất Dao đột nhiên hiện lên tia lạnh lẽo, “Ngươi là mộng ma? Người muốn thế nào?”
Nàng biết mộng ma thường thừa dịp con mồi ý chí lơi lỏng sẽ đem đối phương bao bên trong mộng của nó, sau đó lúc đang ngủ đem chậm rãi ăn vào.
Nam tử chậm rãi lắc đầu, gương mặt trắng nõn hơi cười, “Ngươi cảm thấy ta giống yêu ma sao?”
“Vậy xin hỏi các hạ vì sao để ta đi vào giấc mộng?” Hơi thở trên người hắn tuy không phải tiên khí, nhưng làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Phất Dao có chút bối rối, cảm thấy hắn so với Thương Mạch còn thâm sâu hơi, không giống người thường.
Hắn yên lặng nhìn nàng, cười nói, “Bởi vì ta có thể giải đáp hoang mang trong lòng ngươi.”
“Hoang mang?” Phất Dao nhẹ giọng lặp lại nói, một lát sau nhướng mày thốt ra, “Ngươi biết cách tìm được Hư hoang kết giới?”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Phất Dao thấy hắn gật đầu, trong lòng kinh ngạc không thôi, “Ngươi làm sao mà biết? Vì sao lại giúp ta?”
Nam tử nâng ly trà trong tay, đôi mắt nhất thời xa xăm, giống nhau nhớ lại chuyện thật lâu thật lâu trước kia, một lát sau mới than thở: “Phần lớn việc thiên hạ ta đều biết, về phần ta vì sao phải giúp ngươi, đó là bắt nguồn từ nguồn gốc của chúng ta.”
Đáy mắt Phất Dao lạnh lùng, “Ngươi đến cùng là người phương nào? Ta dựa vào gì phải tin tưởng ngươi?”
“Ta chỉ là một người cực kỳ bình thường, gọi là Hỗ Tang”, Hỗ Tang cười nhẹ, “Ngươi đương nhiên có thể không tin ta, nhưng ngươi có biện pháp khác sao?”
Phất Dao im lặng, Hư Hoang kết giới quả thật chính là việc khiến nàng nay đau đầu nhất, không có lấy một manh mối nào. Nàng nghĩ nghĩ nói: “Quả thật là không có, vậy ngươi hãy nói nghe thử.”
“Như trăng trong gương, hoa trong nước, nguy an tương biến, thật giả đều bên trong.”
“Nơi các hạ vừa nói chính là chỗ Hư Hoang kết giới?”
“Đúng vậy.”
Phất Dao trong lúc nhất thời im lặng, nói thế và chưa nói có gì khác nhau? Miệng nàng thoáng chốc tươi cười, “Chẳng hay… các hạ có thể nói rõ? Điều các hạ nói quá hàm súc, với tư chất của ta, lĩnh hội thâm ý trong đó thực sự hơi khó khăn .”
Hắn vẫn ôn hòa, “Ta chỉ có thể tiết lộ đến đó, chuyện khác cần nhờ tự ngươi lĩnh hội, nếu không chính là nghịch thiên, đến lúc đó ta sẽ bị trời phạt.”
Trời phạt sao? Phất Dao suy ngẫm, tuy lời nói của vị nhân huynh trước mắt này quá cô đọng, nhưng thà có ít còn hơn không.
Nàng nheo mắt, chắp tay đáp: “Một khi đã như vậy, ta không thể cưỡng cầu, đa tạ các hạ chỉ điểm.”
Hỗ Tang suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: “Nếu ta nói cho ngươi này thế gian có một chỗ vô ưu vô lo, ngươi có nguyện ý đi theo ta?”
Phất Dao kinh ngạc, đây là ý gì? Muốn dụ dỗ nàng sao?
Hỗ tang nhìn ra thắc mắc của nàng, nở nụ cười giải thích “Nơi mà ta nhắc đến có lẽ là quê hương của ngươi, nếu thế, ngươi có nguyện ý theo ta không?”
Phất Dao suy nghĩ một chút, thử thăm dò: “Các hạ nói nơi đó vô ưu vô lo ư?”
“Đúng vậy.”
Phất Dao cười: “Ta hơi ngạc nhiên, thế gian lục giới các hữu các đạo, đau khổ vui vẻ hạnh phúc đều có, ngay cả Tiên giới cũng không ngoại lệ, chưa bao giờ nghe nói có nơi vô ưu vô lo như lời các hạ, hay là các hạ không tồn tại trong Lục giới?”
“Có lẽ, ” Hỗ Tang thản nhiên nhìn nàng: “Ngươi không cần hỏi những chuyện tỷ như ta rốt cuộc đến từ đâu, thân phận là gì, vì sao phải giúp ngươi, vì sao biết chỗ của Hư Hoang kết giới, vì sao có pháp lực khiến ngươi vào giấc mộng… Những chuyện ta đều không thể nói, ta chỉ có thể nói ta không có ác ý, còn ngươi chỉ có thể lựa chọn tin hoặc không tin. Huống hồ…cho dù ta nói với ngươi cũng không có tác dụng, một khi ngươi tìm được Hư Hoang kết giới sẽ quên chuyện phát sinh hôm nay, bởi cảnh trong mơ chỉ là mơ, không đáng kể.”
Trực giác Phất Dao cho biết hắn không nói dối, chỉ là lời hắn nói quá sâu xa, xem ra lại là một thế ngoại cao nhân.
Phất Dao nói: “Mặc dù ta không hiểu rõ lắm lời ngươi nói, nhưng đa tạ ý tốt của các hạ, ta là người của Linh Tiêu cung, là nơi ta thuộc về , tại hạ không thể đi cùng các hạ.”
Hỗ Tang thở dài, còn nhớ rõ mấy vạn năm trước, dưới chân núi Đàn Vân cũng từng hỏi qua nàng, trải qua ba kiếp, đáp án của nàng đáp án vẫn mảy may không thay đổi. Tuy rằng người Tu Hi tộc bọn họ biết thiên mệnh, thấu càn khôn, lại chỉ có thể nhìn, không thể sửa, đây là số mệnh, nàng sao có thể may mắn thoát khỏi? Hắn có thể làm nhiều như vậy, giờ chỉ biết trông chờ thiên mệnh .
Hắn chỉ chỉ khay đựng trái cây trên án: “Ở đây có trái cây, ngươi muốn ăn không?”
“Đồ trong mơ cũng có thể ăn sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Là trái của cái cây ngoài cửa à ?”
“Đúng vậy.”
“Có gì kỳ diệu sao?”
“Chưa nói tới kỳ diệu, nhưng có thể giúp ngươi có được một vài thứ cũng không chừng.”
Nàng cân nhắc một chút, cây thần kết trái bất thường, nếu có tác dụng tốt thì thôi, ngược lại sẽ phiền toái, người này mặc dù không có ý xấu nhưng thân phận không giống bình thường, lần kỳ ngộ này rất thần kỳ, cẩn thận tốt hơn.
Nàng lắc đầu mỉm cười nói, “Đa tạ ý tốt của các hạ, bất quá giờ ta không đói.” Nói xong thứ trái kia liền hóa thành một làn khói nhẹ tan mất, Phất Dao ngẩn ra, cũng thiệt quá thần kỳ?
Hỗ tang im lặng, giọng thì thầm tự nói: “Ai, ngươi cố ý không cần, trách không được ta nhé.” Kỳ thật đây vốn trái trí nhớ, nếu ăn vào sẽ nhớ lại trí nhớ kiếp trước.
“Chúng ta sau này gặp lại, nhưng mà… xin hỏi làm thế nào ra khỏi cảnh trong mơ của ngươi?”
Tay áo Hỗ vung lên, “Ngươi từ đâu đến thì cứ về đó thôi.”
Cảnh vật trước mắt dần dần biến mất, thân mình nàng chợt trầm xuống, chỉ cảm thấy rơi vào một vùng tối đen…