Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân) - Chương 1271
Khi nghĩ về điều này, toàn thân Chiêm Khánh Nhân run lên, hắn rất phấn khích.
Lúc này Chiêm Khánh Nhân quỳ trước mặt Tửu Tiên lão đầu, hắn kích động nói: “Đệ tử dưới trướng sư phụ Thanh Hư Tử ở Côn Luân – Chiêm Khánh Nhân bái kiến đại sư bá.”
Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng trở nên căng thẳng, tuy rằng Tửu Tiên lão đầu mặc dù không thừa nhận bản thân không còn bị điên nữa, nhưng hắn cảm thấy ông ta đã khôi phục lại.
Bây giờ người trong tông môn đã tìm đến đây, Tửu Tiên lão đầu cũng nên đi, nên rời khỏi Vân Môn rồi.
Trong khi nói chuyện với Tửu Tiên lão đầu, từ việc Dương Bách Xuyên bắt đầu lừa gạt ông trấn giữ Vân Môn hộ mình, mấy lần có kiếp nạn thì Tửu Tiên lão đầu cũng đều giúp đỡ hắn. Lúc này khi một cao thủ như vậy rời đi, trong lòng của hắn có áp lực rất lớn đối với Vân Môn.
Đã trải qua gần một năm ở chung, Dương Bách Xuyên đúng là có hơi không nỡ rời xa Tửu Tiên lão đầu, thực ra mấy ngày nay hai người uống rượu tán gẫu, thật giống một đôi bạn không phân biệt tuổi tác, nếu như Tửu Tiên lão đầu đột nhiên rời đi, hắn sẽ thật sự không cam lòng.
Nhưng Dương Bách Xuyên hiểu rõ Tửu Tiên lão đầu là cao thủ của Côn Luân người ta, ông đã giúp đỡ hắn cũng như Vân Môn nhiều lần trong năm qua, hắn không có lý do và cũng không thể quá ích kỉ để ông ở lại đây, mà với tu vi của Tửu Tiên lão đầu thì, hắn có muốn giữ người cũng không được.
Khi Chiêm Khánh Nhân quỳ xuống, Dương Nghị Vân thầm thở dài trong lòng, hắn đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng với việc Tửu Tiên lão đầu rời đi.
Tuy nhiên, vào lúc này, Tửu Tiên lão đầu lại liếc nhìn Chiêm Khánh Nhân và nói: “Tiểu tử ngươi là ai? Lôi Đình là người nào, ai là đại sư bá của ngươi cơ, ông đây không quen biết ngươi. ngươi bái ta làm gì? Đứng lên đi~.” Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Tửu Tiên lão đầu dùng tay nâng hư không, đỡ Chiêm Khánh Nhân đứng dậy một cách không tự chủ được.
Dương Bách Xuyên không bất ngờ với cảnh này, bởi vì hắn biết tu vi của Tửu Tiên lão đầu đã vượt qua Tiên Thiên, có thể so với một nhân vật Kim Đan, tùy ý vung tay cũng có thể nâng Chiêm Khánh Nhân lên được.
Nhưng đối với Chiêm Khánh Nhân, hắn càng thêm chắc chắn trong lòng rằng ông ta đã đạt đến Hư Cảnh.
Có điều, sau khi nghe lời đại sư bá nói, hắn lại trợn tròn mắt.
Có chuyện gì vậy?
Tại sao người này không nhận ra mình chứ?
Khuôn mặt của Chiêm Khánh Nhân lộ vẻ ngạc nhiên.
Dương Nghị Vân sững sờ một lúc, sau đó lại mừng như điên trong lòng, Tửu Tiên lão đầu bị bệnh điên nên không được nhanh nhẹn lắm.
“Đại sư bá ngươi… Ta… Ta tới đón người theo lệnh của sư phụ đó, người xem đi, đây là bức họa mà người để lại ở tông môn, mỗi một người trong Côn Luân đều có~”
Chiêm Khánh Nhân sốt ruột, vội vàng mở bức chân dung trong tay ra cho Tửu Tiên lão đầu xem, hắn rất chắc chắn ông lão trước mắt chính là đại sư bá Lôi Đình của mình, khí tức công pháp của Công Luân không lẫn vào đâu được, mà dáng dấp của người này cũng giống tranh như đúc.
Nhưng nhìn có vẻ như đại sư bá căn bản không quen biết mình, và cũng không biết Côn Luân của hắn.
“Đi qua một bên, cái gì mà sư bá sư thúc, ta tên là Tửu Tiên, chính là đại trưởng lão cấp cao nhất ở Vân Môn, ai quen biết ngươi chứ?” Tửu tiên lão đầu vừa nói chuyện vừa cầm bầu rượu uống, căn bản không nhìn Chiêm Khánh Nhân lấy một lần, sau đó thì lải nhải lầm bầm lầu bầu một mình.
Lúc này, ánh mắt như đao của Chiêm Khánh Nhân tựa như nhìn về phía Dương Bách Xuyên, hắn trầm giọng nói: “Dương Bách Xuyên, ngươi nói xem, ngươi đã làm gì với đại sư bá của ta?”
Lúc Chiêm Khánh Nhân nghĩ đến dáng vẻ điên điên khùng khùng của đại sư bá, dường như không còn ký ức gì về Côn Luân, rất có thể là Dương Bách Xuyên đã làm gì với đại sư bá, hoặc có lẽ đã sử dụng thủ đoạn gì đó để khống chế ông.