Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân) - Chương 1849
“Vâng vâng vâng ~” Lão quỷ tận mắt nhìn thấy đồ án quỷ dị xuất hiện trên cánh tay trái của Dương Bách Xuyên, cũng cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ của hồ Càn Khôn, thực sự làm ông ta kinh hồn táng đảm, bây giờ mới hiểu được Dương Bách Xuyên không đơn giản.
Mặc dù lão quỷ không biết đồ án quỷ dị cổ xưa trên cánh tay trái của Dương Bách Xuyên đại biểu cho cái gì, nhưng lại biết nếu Dương Bách Xuyên dùng nó để đối phó với ông ta, ông ta sẽ không có bất cứ sức phản kháng nào.
Ngay cả linh hồn La Phù cường đại như người đầu ngựa cũng bị năng lượng của đồ án trên cánh tay trái của Dương Bách Xuyên hấp thu vào trong nháy mắt. Tận mắt nhìn thấy thân thể của người đầu ngựa khô quắt, lão quỷ rợn người, cũng thầm may mắn, may mắn lựa chọn Dương Bách Xuyên, nếu không… Ông ta cũng không dám tưởng tượng tiếp.
Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt tràn ngập kiêng kị và phức tạp, lão quỷ nhảy vào trong đại điện với mong muốn trở thành linh hồn trung tâm của chí bảo La Phù.
Ngược lại Dương Bách Xuyên giống như một người ngoài cuộc, vươn cánh tay tùy ý hồ Càn Khôn cắn nuốt người đầu ngựa, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Nói đi nói lại, hồ Càn Khôn là pháp bảo của hắn đúng không?
Nhưng đến tận bây giờ Dương Bách Xuyên vẫn không hiểu hết được mọi thứ của hồ Càn Khôn.
Mỗi một lần hồ Càn Khôn thăng cấp, không gian hồ Càn Khôn cũng biến hóa theo, nhưng Dương Bách Xuyên lại không cảm thụ được sự biến hóa này.
Từ lúc có được hồ Càn Khôn đến nay, hồ Càn Khôn đã thăng cấp rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thăng cấp chủ nhân là hắn lại không cảm thụ được rõ ràng, thậm chí không cảm thụ được, chỉ có đi vào mới biết được sự biến hóa bên trong.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể biết được mỗi lần hồ Càn Khôn thăng cấp cần hấp thu năng lượng, cũng chỉ thế mà thôi.
Đối với chí bảo thần bí như hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên không có quá nhiều hiểu biết, chính hắn cũng không biết đây là tốt hay xấu.
Hắn chỉ có thể biết được sự tồn tại của sư phụ Vân Thiên Tà, biết rõ thần hồn của sư phụ bị nhốt trong hồ Càn Khôn, nhưng sau khi đi vào không gian hồ Càn Khôn, hắn lại không nhìn thấy sự tồn tại của sư phụ.
Còn có hai chí bảo vô thượng xuất hiện trong hồ Càn Khôn, nước Sinh Mệnh và cây linh đào, hắn cũng không biết tại sao lại có được hai thứ đó, đến bây giờ vẫn có cảm giác không chân thật.
Nhưng nói tới nói lui, từ sau khi có được hồ Càn Khôn, hắn vẫn luôn nhận được ích lợi, không có bất cứ thương tổn nào, đây là điểm làm yên tâm nhất Dương Bách Xuyên.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, đột nhiên cánh tay trái của Dương Bách Xuyên chấn động, cảm giác cực nóng và ánh sáng chói mắt biến mất không thấy, hắn biết hồ Càn Khôn đã cắn nuốt thành công linh hồn La Phù người đầu ngựa.
Vừa quay đầu lại, quả nhiên không còn bóng dáng của người đầu ngựa, cuối cùng tinh linh được dựng dục mấy vạn năm đã bị hồ Càn Khôn cắn nuốt sạch sẽ.
Dương Bách Xuyên muốn đi vào không gian hồ Càn Khôn có xảy ra sự biến hóa nào không.
Hắn vô cùng chờ mong sau khi hồ Càn Khôn cắn nuốt loại tinh linh trời đất như người đầu ngựa, bên trong còn sẽ ra đời dạng chí báo nào?
Dù là nước Sinh Mệnh hay cây linh đào đều là bảo vật hiếm có trên thế gian.
Thậm chí Dương Bách Xuyên còn tin tưởng, có lẽ bảo vật ra đời ở trong hồ Càn Khôn đều là chí bảo không tồn tại hoặc tuyệt tích ở Tu Chân Giới.
Vừa động suy nghĩ, trong điện lại vang lên một trận cười sảng khoái vang vọng.
“Ha ha ha ~”
m thanh này chính là tiếng cười của lão quỷ, cẩn thận lắng nghe, trong tiếng cưới của lão quỷ tràn đầy phức tạp thoải mái.
Dương Bách Xuyên có thể hiểu được tâm tình của lão quỷ, làm đại trưởng lão núi La Phù, khi La Phù gặp kiếp nạn lớn, chủ động hóa thân thành sơn linh núi La Phù, ngây thơ mờ mịt qua vạn năm, vất vả lắm mới có ý thức rõ ràng, lại phát hiện núi La Phù có linh hồn La Phù mới, còn phải đối mặt với nguy hiểm bị linh hồn La Phù gi ết chết.
Dưới hoàn cảnh như vậy, vì bảo vệ thần hồn của mình, lão quỷ không thể không nghĩ cách… Cũng may cuối cùng ý nguyện của lão quỷ cũng thành công, từ giờ trở đi không cần lo lắng hãi hùng, có thể bảo toàn thần hồn của mình, cũng có thể tiếp tục ở lại bảo vệ tông môn.
Dương Bách Xuyên nghe tiếng cười của lão quỷ, bước vào trong điện, hoặc nói cách khác trung tâm chân chính của điện La Phù.
Sau khi đi vào còn chưa kịp đánh giá toàn bộ khung cảnh của đại điện, lão quỷ xuất hiện đột ngột, nói lời cảm ơn: “Thiếu chỉ nhân thừa dịp thời điểm La Phù trọng tố sơn linh, luyện hóa toàn bộ núi La Phù, như vậy ngài có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Thiếu chủ nhân đi theo lão hủ, trong đại điện có tảng đá được núi La Phù dựng dục, chỉ cần lấy máu luyện hóa, sau này thiếu chủ nhân chính là chủ nhân mới của núi La Phù.”
Lão quỷ nói chuyện rất kích động, lầm bầm lầu bầu dẫn Dương Bách Xuyên đi vào đại điện phía trước, ở chỗ này có một cái ao nhỏ rộng 3 mét vuông, bên trong có một cục đá bảy màu cao tầm nửa thước.