Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân) - Chương 2112
Lần này thì tới Dương Bách Xuyên mông lung, rõ ràng bản thân hắn đã luyện ra đan dược, giọng điệu của bốn người này là có ý gì?
Lẽ nào bọn họ cho là hắn luyện đan thất bại?
“Ta luyện đan thành công, không có thất bại, mấy người đang nghĩ cái gì vậy?
Lúc này, lão tứ Thiết Hùng ngay thẳng nói: “Ta nói này, Dương huynh, huynh đừng có mà cố quá thành quá cố nữa, luyện đan thành công? Thiết Hùng ta tu luyện mấy trăm năm nay, chưa từng thấy ai chỉ trong vòng một tiếng đã luyện ra đan dược, hơn nữa một lần luyện được ba mươi sáu viên? Ba sáu viên đan hỏng à? Mặc dù không làm nổ lò nhưng cũng không thể che giấu được sự thật là huynh đã luyện đan thất bại, đối diện với sự thật đi.”
“Đúng thế, luyện đan thất bại là chuyện rất bình thường. Luyện dược sư ở vương thành phiêu lưu cũng đâu có ai thành công ngay từ lần đầu, thường thì hỏng ba lò thì mới thành công được một lò, chuyện này cũng đâu có mất mặt bọn ta cũng không bắt ngươi bồi thường linh dược, có cái gì xấu hổ đâu mà không thừa nhận, ta nói cho ngươi, bản cô nương ghét nhất là mấy người phù phiếm.” Trịnh Bân Bân cũng mở lời.
Dương Bách Xuyên đúng là cạn lời, cả nửa ngày rồi mà bọn họ vẫn cho là hắn luyện đan thất bại?
Mà nguyên nhân là do luyện đan quá nhanh?
Hắn luyện chế chỉ là bổ sung chân khí mà thôi, đây là loại đan dược đơn giản nhất, công hiệu chính là để bổ sợ chân khí, cũng không phải loại nâng cao tu vi gì, đối với hắn mà nói thì đây chỉ là việc cỏn coi.
Nhưng mà…Nhìn biểu cảm của bốn người Trịnh Bân Bân giống như cho là hắn đã luyện đan thất bại.
Hắn cũng không giải thích nhiều thêm, sự thật sẽ được chứng minh.
Dương Bách Xuyên lấy một viên từ lưới chân khí, đưa tới trước mặt Trịnh Bân Bân nói: “Thử đi, công hiệu chắc là không tệ lắm.”
Đan dược bị chân khí của Dương Bách Xuyên bao quanh, ngăn chặn tất cả hương thơm thoát ra ngoài.
Lúc này, sau khi Dương Bách Xuyên lấy ra một viên đan dược, ngay lập tức, mùi thuốc tràn ngập trong không khí, khiến cho Trịnh Bân Bân phải nuốt ngược những lời đang chuẩn bị nói.
Thay vào đó là rùng mình, nàng nhìn chằm chằm vào viên đan đang nằm trên tay Dương Bách Xuyên, viên đan dược màu trắng sữa tỏa ra mùi thơm mê người, khiến nàng không thể rời mắt đi được.
Giờ phút này, Trịnh Bân Bân mới biết, Dương Bách Xuyên không lừa bọn họ…Hắn đã luyện đan thành công.
Hắn là thiên tài luyện đan?
Tông sư luyện đan?
Chỉ trong vòng một canh giờ, luyện chế ra được ba mươi sáu viên đan dược,…Luyện dược sư nào ở Sơn Hải Giới có thể so được đây?
“Thử công hiệu rồi tính!” Dương Bách Xuyên mỉm cười, hắn nhắc nhở.
Sau khi lấy lại tinh thần, Trịnh Bân Bân cũng không do dự thêm, nàng nhận lấy viên đan Dương Bách Xuyên đưa cho rồi nuốt xuống, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, sau khi đan dược vào miệng tan đi, trong cơ thể nổ tung, tỏa ra một lượng linh khí khổng lồ, hơn nữa linh khí này còn vô cùng tinh khiết.
Trịnh Bân Bân biết, đan dược càng tinh khiết thì chuyển hóa chân khí càng nhanh.
Đan chân khí mà Dương Bách Xuyên luyện chế thuộc loại thượng thẩm.
Sau mười phút, Trịnh Bân Bân sáng mắt nói: “Đan chân khí cực phẩm, cực phẩm ~”
Gương mặt Trịnh Bân Bân đỏ bừng, ba người Bạch Tiểu Sinh như bị lời nói của nàng dụ dỗ, trong lòng ngứa ngáy, bọn họ đỏ mắt nhìn đan dược đang được bọc trong lưới chân khí của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, hắn bỏ ba mươi lăm viên còn lại vào lọ, chỉ giữ lại năm viên cho mình rồi đưa toàn bộ ba mươi viên cho Trịnh Bân Bân: “Ta lấy năm viên xem như là lấy công, không biết mấy người định chia số còn dư thế nào?”
Lúc này, bốn huynh muội Trịnh Bân Bân mới thực sự xúc động.
Dương Bách Xuyên đúng là tốt bụng, đan dược cực phẩm như vậy, không ngờ Dương Bách Xuyên chỉ để lại năm viên, còn lại đều đưa cho bọn họ?
Nếu đổi thành người khác luyện đan, đưa cho mỗi người bọn họ một viên đã là không tệ rồi.
Đối mặt với đan dược mà Dương Bách Xuyên đưa tới, Trịnh Bân Bân rất khó chối từ, bốn người bọn họ quanh năm phiêu bạt khắp nơi nguy hiểm, đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của đan chân khí, nhất là loại đan cực phẩm như Dương Bách Xuyên luyện chế ra.
Hít sâu một hơi, Trịnh Bân Bân nhận lấy đan dược, sau đó nàng nói: “Mọi người đưa tất cả linh dược trong người cho nhóc Xuyên đi, không được phép giấu.”
Dương Bách Xuyên đã chinh phục bốn huynh muội Trịnh Bân Bân bằng một lò đan dược, không thể chối từ, hắn nhận lấy linh dược từ bốn người bọn họ, có ba mươi gốc linh dược vạn năm, linh dược năm nghìn năm thì khoảng năm mươi gốc, còn lại là gần một trăm gốc linh dược ba nghìn năm.
Cộng lại cũng hơn một trăm tám mươi gốc linh dược, trong số đó còn có mười linh dược quý hiếm, rất trân quý, ít nhất cũng đủ cho Dương Bách Xuyên luyện năm loại đan dược, hơn nữa còn là loại đan dược dùng cho tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu.
Đây là những linh dược mà bốn người họ sống chết cũng phải đưa cho hắn bằng được, coi như là báo đáp lại ba mươi viên đan dược của Dương Bách Xuyên, cũng không phải là để lôi kéo luyện dược sư.
Có một số lời không tiện nói thẳng nhưng đương nhiên là Dương Bách Xuyên hiểu rõ, sau khi nhận linh dược của bốn người, Dương Bách Xuyên hứa nếu dùng những linh dược này luyện đan thì sẽ chia cho bọn họ một phần.
Điều này khiến cho bốn người Trịnh Bân Bân cười hớn hở.
Mà thân phận luyện dược sư của người nào đó cũng khiến bọn họ thêm kính trọng hơn, sau khi sử dụng đan chân khí mà Dương Bách Xuyên luyện chế, mỗi người đều phải nhìn Dương Bách Xuyên bằng một con mắt khác.
Hiện tại, trình độ luyện đan của Dương Bách Xuyên ở trong lòng bọn họ có thể so sánh với cấp bậc đại tông sư, có khi ngay cả tam đại luyện đan ở vương thành phiêu lưu cũng không thể bằng Dương Bách Xuyên được.
Nửa canh giờ sau, mấy người họ đều khôi phục lại chân khí, ngay lúc này, một tiếng nổ vang lên.
“Ầm~”