Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 886
Nghe Liễu Hải báo cáo xong, Trương Nhất Phàm nói, anh cứ điều tra, nhưng đừng đánh động bọn họ. Nếu muốn động, cũng phải chờ ta trở về.
Liễu Hải đáp một tiếng, liền cho xe chạy đến thôn Độ Giả.
Nói về thôn Độ Giả, thật ra là nơi có điều kiện tốt, là nơi nghỉ ngơi rất tao nhã.
Hôm nay là bữa tiệc tiễn biệt anh Cả, Đường Vũ đã hô hào vài câu, tối nay, nhất định phải làm cho anh Cả thoải mái chút. Ở lại thủ đô lâu như vậy, khó có thể trở về nhà.
Trương Nhất Phàm cười mắng Đường Vũ một câu,
Cậu nói quá, tôi mới đi có một tháng, đã nán lại mười mấy ngày ở Vĩnh Lâm, vậy xem là gì đâu?
Hồ Lôi ha hả nhìn Trương Nhất Phàm,
Anh tự giải thích đi, mấy ngày nay ở đâu? Có phải có tiết mục mới hay không. Chúng ta không muốn bị người mới cười. Có ai đã từng nghe chuyện người cũ khóc chưa. Anh đã mất tích vài ngày, mấy ngày nay làm gì ở tỉnh thành? Sao không có Tiểu Phàm.
Tất nhiên Hồ Lôi chỉ nói giỡn, ở đây chỉ có gã và Trương Nhất Phàm là anh em cùng nhau lớn lên, chứ không phải người trong cơ chế, bởi vậy, gã nói chuyện rất tuỳ tiện.
Liễu Hồng nghe thấy vậy, theo bản năng liếc Trương Nhất Phàm một cái, cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Dĩ nhiên Trương Nhất Phàm không thể nói là ở cùng Lý Hồng, nếu để bọn họ biết, Trương Nhất Phàm đã thu phục người con gái lạnh lùng là Chủ tịch thành phố Lý Hồng, thì sẽ thế nào?
Chắc chắn đây là một tin nóng hổi trên thế giới, Lý Hồng là ai? Công chúa Thiên triều. So với những cô gái khác, vẫn giữ than thể trong như ngọc, nữ thần băng giá này, lại rơi vào tay Trương Nhất Phàm, đúng là khiến cho người kích động.
Nếu tin tức này được truyền ra ngòai, chắc có phân nửa người sẽ nhảy lầu, không muốn sống nữa.
Tuy nhiên, chắc chắn Trương Nhất Phàm cũng khó sống, chuyện hắn và Lý Hồng, vĩnh viễn chỉ có thể là bí mật, một câu đố không có lời giải.
Vì thế, hắn bỏ qua vấn đề đó,
Mọi người nói đi, tối nay có tiết mục gì, trưa mai tôi sẽ bay gánh không nổi đâu.
Lần này về Bắc Kinh, chắc chắn hắn phải đến thăm hỏi Thủ tướng một chút.
Hành động của Thủ tướng ở Vĩnh Lâm, có ảnh hưởng rất lớn trong cả nước, các đài truyền hình lớn đều đưa tin ý nghĩa của việc Thủ tướng xuống nam. Ở Vĩnh Lâm hai khu vực khai thác mỏ lớn, cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Tối nay đến dự tiệc, chỉ có điều Đường Vũ, Hồ Lôi, Liễu Hải, chị Âm, Lý Trị Quốc. Vốn dĩ Uông Viễn Dương muốn đến, trên đường đi nhận được cuộc gọi của Bí thư Phạm, lại vội quay trở về.
Vài người trong phòng ngồi xuống, Hồ Lôi nói:
Tối nay, chúng ta uống rượu trước, sau đó sẽ đi tắm hơi. Nếu như còn hứng thú, sẽ chơi mạt chược. Sáng mai, sẽ đưa anh về tỉnh được không?
Trương Nhất Phàm nói được rồi! Hắn nhìn thấy chị Âm và Đường Vũ dính cùng một chỗ, hắn nhìn nhìn Liễu Hồng. Vị trí của Liễu Hồng ở đối diện mình, bên cạnh Liễu Hải. Nhưng mấy ngày nay Liễu Hồng rất mệt, em trai kết hôn, cô bận đến nỗi giống như cái đà loa.
Nhưng chị Âm, thật ra ngày càng xinh đẹp, đầy đặn đến mê người, Hồ Lôi không nhìn thấy, ở trước mặt Đường Vũ, nói tôi phải có lãi chứ. Sau đó đặt tay trên mông chị Âm, hung hăng sờ soạng một phen.
Đường Vũ không tức giận, gã nói thằng nhóc nhớ kỹ, lần sau tôi thấy tiểu y tá của cậu, tôi sẽ đòi lại món nợ này. Hồ Lôi nói:
Thích thì anh cứ lấy, cái khác thì tôi không có, phụ nữ thì rất nhiều..
Chị Âm cố ý làm ra vẻ tức giận, đánh Hồ Lôi một cái,
Anh có phép tắc chút, bà chị bây giờ đã có chủ rồi.
Cô nhìn Đường Vũ,
Anh cũng không quản gã, để cho người ta ăn đậu hủ của vợ anh?
Đường Vũ nói, hai người đúng là … trước mặt tôi còn liếc mắt đưa tình, quỷ biết được sau lưng hai ngươi vụng trộm gì rồi.
Chị Âm mặc kệ, nhéo tay Đường Vũ, đau đến y hô to một hồi kêu cứu mạng.
Hồ Lôi, thằng nhóc thối này còn không giúp tôi? Giúp tôi trị cô ấy!
Hồ Lôi nói, trị sao đây? Nếu không thì buổi tối hai chúng ta cùng nhau tiến lên.
Chị Âm giỡn với hai người quen rồi, mắng câu hai tên lưu manh. Liễu Hải nghe thấy ba người nói chuyện, có chút đỏ mặt.
Lúc này, Quản lý nhà hàng đến, hỏi có muốn các cô bồi rượu không.
Hồ Lôi nói muốn, buổi tối cần, Đường Vũ nói không cần. Hồ Lôi suy nghĩ chút, liền cười cười nói thôi, ở đây chúng tôi không cần các cô, nhanh nhanh mang thức ăn lên là được.
Lúc này quản lý mới lui ra, đóng cửa lại.
Trên bàn rượu, như thói quen cũ vẫn đem chuyện trốn quan trường ra thảo luận . Trương Nhất Phàm hỏi Đường Vũ,
Nghe nói Viên Thành Công phải đi lên rồi?
Tin tức của Trương Nhất Phàm, trước giờ rất linh thông, bất cứ lúc nào hắn đều chú ý đến những thay đổi trong toàn cục. Có thể vào năm tới Viên Thành Công được tuyển vào chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố, còn Uông Viễn Dương đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Đây là do cấp trên quyết định.
Như vậy, vị trí của Viên Thành Công đã được công bố, Đường Vũ là Cục trưởng cục Tư pháp, cũng có thể đi tranh chức. Dù sao phải vào Uỷ viên thường vụ, mới được quyền nói chuyện.
Nghe thấy anh Cả nhắc đến chuyện này, Đường Vũ chỉ biết, hắn đang quan tâm đến mình.Bởi vậy, y gật gật đầu,
Vị trí Cục trưởng của Cục công an, rất nhiều người muốn. Lần này sự tranh giành rất lớn.
Trương Nhất Phàm nói:
Trong thời gian này, anh nên khiêm tốn chút, nhất là về sinh hoạt.
Nói tới đây, đương nhiên chị Âm hiểu được, cô đứng lên,
Em đi vệ sinh chút.
Đường Vũ giải thích nói:
Bình thường tôi không có dắt cô ấy theo, chỉ có điều buổi họp này được, nên tôi mới dắt cô ấy theo.
Trương Nhất Phàm nói,
Các đối thủ của anh, chắc chắn sẽ giám sát nhất cử nhất động của anh, anh phải tự cẩn thận, đừng để người khác nắm được yếu điểm của mình. Lát về tôi gọi điện cho Bí thư Phạm và Uông Viễn Dương.
Đường Vũ cầm ly lên,
Tôi mời anh Cả một ly.
Trương Nhất Phàm nói, rượu của anh, vẫn là chờ anh lên chức rồi hẳn uống! Hiện tại anh lăn lộn được coi là kém nhất. Uông Viễn Dương rất nhanh đã là Giám đốc Sở, anh vẫn là cấp Cục nho nhỏ.
Mặt Đường Vũ liền đỏ, có chút xấu hổ. Kỳ thật, trong mắt người khác, bọn Đường Vũ là đã máy bay tốc độ, có lẽ Trương Nhất Phàm vẫn thấy chưa đủ.
Bởi vì, một khi mình đã tiến vào cấp Tỉnh, cần phải có người chống đỡ, nếu những người này không đúng vị trí, sẽ làm cho Trương Nhất Phàm không thể đạt được vị trí.
Chị Âm đi nhưng quay lại, ngồi xuống bên cạnh Đường Vũ.
Trương Nhất Phàm nghe thấy Uông Viễn Dương được Bí thư Phạm gọi đi, chắc bọn họ cũng đang bàn bạc chuyện này. Sau khi Bí thư Phạm ở đây, sẽ tiến vào Mặt trận Tổ quốc. Nhưng ông ta cũng muốn an bài tốt cho người của mình.
Lần này Uông Viễn Dương được nội bộ chọn làm Chủ tịch thành phố, còn Viên Thành Công được nội bộ điều động làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đến lúc đó cuộc bầu cử kết thúc, đại cục đã định.
Phía trên đã chọn người xong xuôi, người phía dưới cũng muốn làm tốt.
Ứng cử viên cho chức Cục trưởng Cục công an, bình thường bị Bí thư Thành uỷ khống chế, đều là người của ông ta ngồi vào vị trí Cục trưởng quan trọng này. Cho nên, lần này Đường Vũ muốn chen vào, đúng là rất khó.
Bàn rượu tối nay, phần lớn là thảo luận chuyện này.
Hiện tại Lý Trị Quốc khá ổn, không có gì đáng lo. Nghe được anh Cả nói thế, trong lòng gã cân nhắc cẩn thận. Hơn nữa gã cũng đã hiểu, anh Cả muốn Đường Vũ đi lên, ý này, chính là muốn mình ra sức, toàn lực trợ giúp Đường Vũ.
Hơn nữa lại thêm bọn Uông Viễn Dương, Tô Như Hồng, Đường Vũ sẽ có phần thắng.
Lúc mọi người bàn bạc xong vấn đề này, cơm cũng đã ăn xong.
Hồ Lôi sắp xếp cho mọi người đi tắm hơi, để thả lỏng người chút.
Liễu Hồng và chị Âm qua phòng tắm hơi nữ, bọn con trai ở bên cạnh.
Trong lúc tắm hơi, Trương Nhất Phàm luôn suy nghĩ tình huống mà Liễu Hải phản ứng lại với mình. Sau khi Ô Dật Long trải qua chuyện của Ô Cương, rõ ràng ông ta đã thay đổi.
Hơn nữa ông ta rất có thành ý, thường phối hợp với mình.
Trương Nhất Phàm lại nghĩ, nếu trong tay Ô Dật Long có một tập đoàn lớn như vậy, cho dù ông ta đã bị mình khuất phục, chẳng lẽ những thuộc hạ của ông lại chịu an phận sao?
Còn có, cô gái Diệu Mộ Tình này, khả năng của cô ở Vĩnh Lâm không nhỏ. Nghe Liễu Hải nói, cô ấy có thể là bà chủ hậu thuẫn cho Vương Niệm, nếu như chuyện này là thật, về sau biểu hiện của Diêu Mộ Tình đối với mình, có thể giải thích rồi.
Trương Nhất Phàm còn có một kế hoạch, lần này mình phải toàn lực ứng phó, tiến vào cấp Tỉnh.
Tình hình hiện giờ rất quan trọng, cần làm thật nhiều nền móng, ở Vĩnh Lâm này, còn phải ở trong vòng kiểm soát của mình, không được xảy ra bất cứ chuyện gì. Lúc trước, Trương Nhất Phàm còn đang suy nghĩ, chỉ cần tìm cách nhảy ra khỏi Vĩnh Lâm, nơi này sẽ gây sức ép cho bọn họ.
Nhưng nhà máy dược Trường Bạch Sơn, sau khi nhà máy khai thác mỏ của Hồ Lôi ở Vĩnh Lâm khánh thành, mình không thể ngồi yên mặc kệ nữa. Nhất định hắn sẽ nắm gọn Vĩnh Lâm trong tay.
Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu mình có thể vào cấp Tỉnh, còn cần một giúp đỡ, một người giúp mình nói chuyện. Là ai đây? Hắn lại nghĩ tới Lý Hồng.
Không thể nghi ngờ Lý Hồng là ứng cử viên số một, vì thế hắn cân nhắc trong lòng, nên nói với Lý Hồng sao đây, để cùng tiến vào cấp Tỉnh.