Quan Lộ Thương Đồ - Chương 888
Cục diện hiện nay của tỉnh Giang Nam nhất định phải có nhân vật cương nghị chủ trì đại cục mới được, nhưng người như vậy thì lại có dục vọng khống chế quá mạnh, ắt sẽ nhúng tay vào công tác kinh tế, từ góc độ này mà xét, TW điều Đường Học Khiêm tới Giang Nam là hi vọng ông ta phối hợp với bí thư tỉnh ủy đời tiếp theo.
Đường Học Khiêm xuất thân địa phương, không có liên hệ trực tiếp với TW, ai sẽ là nhân vật ông phải phối hợp đây?
Hứa Hồng Bá rời đi lại nói một câu:
– Lần này TW chưa chắc đã làm theo lệ cũ…
Tới hạ tuần tháng 7, thượng du Tiểu Gian đã hình thành đợt lũ thứ năm, hồ Kinh Sơn, Ẩm Mã Hà bình an vượt qua. Trương Khác khi đó vẫn ở Hải Châu, đang hỏi tình hình quyên góp ở Hong Kong thì nhận được điện thoại của Từ Học Bình.
– Mai thủ tướng sẽ tới Kim Sơn thị sát, bác cũng đi theo, người phụ trách của Cẩm Hồ ở Kim Sơn là ai, thủ tướng có khả năng sẽ tìm để hỏi công tác sau thiên tai, phía cháu chuẩn bị một chút đi.
– Thủ tướng nào ạ?
Đầu Trương Khác sáng lên như có tia chớp xẹt qua, Tằng Như Thánh đã hai lần tới Kim Sơn thị sát rồi.
– Là thủ tướng Triệu Tề Đông.
Trương Khác hít một hơi:
– Tw lần này quyết tâm lớn thật.
– Toàn là chuyện chưa xác định, bác chỉ cùng thủ tướng đi xem xét một chút.
Hôm sau thủ tướng Triệu Tề Đông trong lúc bộn bề công việc vẫn bỏ thời gian dùng chuyên cơ tới Kim Sơn thị sát tình hình thiên tai, bất ngờ là Từ Học Bình cũng đi cùng, đồng thời còn xuất hiện ở trên Thời sự, phát biểu chỉ đạo công tác cứu giúp sau tai nạn.
Người có khứu giác chính trị nhạy bén đều hết sức ngạc nhiên.
Hai năm trước Từ Học Bình bị điều khỏi tỉnh Đông Hải, ai cũng nghĩ ông sẽ quá độ một thời gian rồi hoàn toàn lui về tuyến hai, thế nhưng ông chỉ ngồi nhàn nửa năm, cơn bão tài chính Châu Á, các công ty đầu tư trong nước tồn tại ẩn họa cực lớn, còn năng lực của Từ Học Bình ở Đông Hải lại được biệu hiện chói mắt, chẳng những không bị ảnh hưởng từ cơn bão tài chính, còn kiếm được từ chênh lệch đồng Yên một khoản ngang thu nhập tài chính năm 95.
Chỉ riêng với chuyện này, Từ Học Bình đủ vốn không cần lui về tuyến hai, hơn nữa tính cách cương trực của ông được thủ tướng Triệu Tề Đông tán thưởng, giao công tác thanh tra công ty đầu tư toàn quốc, ông tra ra mấy vụ án, trực tiếp gây nên cơn động đất quan trường Giang Nam năm ngoại.
Từ hạ tuần tháng 6, Tiểu Giang liên tục phát sinh lũ to, tỉnh Đông Hải trước sau trải qua 5 trận lũ, đê điều có thể vượt hiểm hoàn toàn nhờ công trị thủy của Từ Học Bình vào năm 96.
Những người nhạy bén đều đoán Từ Học Bình sẽ còn tiến một bước nắm thực quyền, nhưng vạn lần không ngờ để ông tới địa phương, tới Giang Nam, chuyến đi cùng thủ tướng Triệu Tể Đông là tạo thế cho bước tiếp theo, cũng có thể nói là thăm dò.
Đừng nói người khác, Trương Khác cũng không hiểu, trong nước có cái truyền thống “bất kể chính sách có đúng hay sai, đều kiên quyết không quay đầu chịu nhận lỗi”, Từ Học Bình bị điều khỏi tỉnh Đông Hải, bất kể chịu bao uất ức cũng phải cắn răng nuốt xuống, nhưng đia ông tới địa phương chẳng phải là điển hình ” biết sai phải sửa”.
Có lẽ các đại lão TW cũng thấy cái tỉnh Giang Nam này sắp sập rồi, cần có nhân vật có bàn tay sắt chống đỡ nguy cơ.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
– Từ Học Bình tới Giang Nam làm bí thư tỉnh ủy, Đường Học Khiêm nói không chừng cũng sẽ điều tới Giang Nam làm phó tỉnh trưởng phụ trách kinh tế, nói không chừng có thể trực tiếp làm thường ủy tỉnh ủy.
– Xì, không làm thường ủy, Đường Học Khiêm thèm vào tới đó làm phó tỉnh trưởng.
– Ghê nhỉ, vậy tôi hỏi anh, Đường Học Khiêm đi rồi, bên phía Hải Châu ai sẽ làm đại ca, Lục Dật Quang hay Tô Dật Quần?
Trương Khác và Hứa Hồng Bá đánh cờ ở quán cờ, người xem cờ xung quanh thì đứng thảo luận thời cuộc, nước bọt bắn cả lên bàn cờ, phải lấy giấy ra lau.
Tw quyết định phái Từ Học Bình tới Giang Nam chủ trì đại cục, không còn tồn tại vấn đề bị địa phương chống đối nữa, quan trường Giang Nam có là tấm lưới sắt thì cũng bị vụ án Chương Châu, hồ Kim Sơn vỡ đê xé cho tan tành.
Lần đầu tiên Từ Học Bình công khai xuất hiện không gây ra tranh luận đặc biệt lắm, ngày 6 tháng 8, Từ Học Bình một lần nữa cùng phó thủ tướng Tằng Như Thánh tới Kim Sơn thị sát, chính thức đại biểu cho Quốc vụ viện phụ trách công tác cứu chữa tai nạn của tỉnh Giang Nam, chỉ còn đợi giao ban với Thượng Hong Nghĩa.
Tới tháng 8, khả năng bão trực tiếp uy hiếp Hải Châu đã nhỏ đi rất nhiều, Đường Học Khiêm đành tạm thời bỏ công việc đấy, tới Bắc Kinh học tập ba tháng.
Hai tin tức này vừa công khai, suy đoán trước kia trở nên sáng tỏ, cho mọi người không ít chủ đề bàn luận, với người dân Hải Châu mà nói, ít nhiều không muốn để Đường Học Khiêm đi, cũng lo người thay thế ông sẽ khiến cục diện tốt đẹp của Hải Châu hỏng hết.
Hứa Hồng Bá thì lại rất hứng thú nghe người bên cạnh bàn chuyện chính trị thời cuộc, đặt cờ lên góc bàn, mở nắp trà ung dung ngồi uống, đợi người kia trả lời.
Người kia vừa mở miệng nước bọt đã bắt tới:
– Đỗ Tiểu Sơn lên là phó bí thư tức là Tô Dật Quần, Lúc Dật Quang đều hết hi vọng rồi, nói không chừng bên trên điều một người tới Hải Châu.
Đường Học Khiêm điều khỏi Hải Châu, làm sao giữ cho Hải Châu phát triển cao tốc, đó là vấn đề tỉnh phải suy nghĩ thận trọng.
Trước khi Đường Học Khiêm đi học, tỉnh ủy tiến hành điều chỉnh sơ bộ cách cục chiến trị Hải Châu, đề bạt Đỗ Tiểu Sơn lên làm trưởng phòng tổ chức kiêm phó bí thư thành ủy, nhưng an bài bước tiếp theo thì không lo chút phong phanh nào.
Nghe người xem cờ thảo luận tới điểm này, Trương Khác khẽ mỉm cười, cùng Hứa Hồng Bá thu quan đếm cờ, Đỗ Phi cả mùa hè cũng hiếm hoi về Hải Châu, tranh thủ cha hắn thăng quan phát tài, hắn về nhà nghỉ vài ngày, Trương Khác mời Hứa Hồng Bá ăn tối, ông lắc đầu nói:
– Tôi thà pha một chén trà vụn, cắt quả dưa chuột ngồi thong thả ăn cơm còn hơn là đi với các cậu.
Trương Khác thu dọn cờ xong xuống lầu đi tới Bát Cẩm Trân, Đỗ Phi đang cùng Mông Nhạc, Trần Phi Dung, Đường Thanh đánh bài trong phòng bao, Thịnh Hà và Tịch Nhược Lâm chia nhau ngồi sau Đỗ Phi và Mông Nhạc. Thấy Trương Khác đi vào Tịch Nhược Lâm hơi xấu hổi.
– Mọi người tới Hải Châu hết phía bên Sáng Vực làm sao?
Trương Khác đứng cửa hỏi:
– Hai ba ngày thì có quái chuyện gì lớn cho được.
Đỗ Phi đưa bài cho Thịnh Hạ để cô chơi hộ mình, tới cửa hỏi Trương Khác:
– Ba Đường Thanh rời Hải Châu, nhân sự bên này sẽ an bài ra sao?
– Ba mày đã tới bước này rồi, còn muốn thế nào nữa?
Trương Khác đưa thuốc lá cho Đỗ Phi.
Lúc này Vệ Lan từ đại sảnh đi tới, trừng mắt lên, Trương Khác ho khan, bỏ thuốc lá ra khỏi miệng, hỏi:
– Chị Địch đâu ạ?
– Bên Hong Kong lại chuyển tới một đống tài liệu, chị Địch sợ xem không kịp nên không tới nữa, một lát nữa tôi đem về cho chị ấy chút đồ ăn là được.
Đợi Vệ Lan đi vào phòng, Đỗ Phi mới tiếp tục đề tài vừa rồi:
– Ba Đường Thanh đi, Hải Châu sẽ trở nên phức tạp, máy không lo à?
– Ra mày nghĩ cho tao đó hả?
Trương Khác vờ đưa chân đá Đỗ Phi:
– Bảo với ba mày không cần phái mày tới do thám quân tình đâu, theo an bài của tỉnh, Lục Dật Quang sẽ thay ba Đường Thanh làm chủ nhiệm hội đồng nhân dân, an bài thế mày hiểu chưa?
Phó bí thư thành ủy, bí thư kỷ ủy Lục Dật Quang là con lật đật của quan trường Hải Châu, loại người này có một cái giỏi, là nhìn rõ tình thế, không có đủ lợi ích, ông ta tuyệt đối không dễ dàng đổi trận doanh, có lẽ loại người như thế không làm người ta thích lắm, nhưng dùng ông ta sẽ khá ổn định.