Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 2139
Ngày kế, đồng chí Liễu Tuấn đi cùng với đám người Lương Kinh Vĩ lần thứ hai bước lên “Trịnh Thành Công”, đích thân tham gia buổi diễn tập quân sự trên biển cử hành liên hợp giữa hạm đội Đông Hải và hạm đội Nam Hải.
Hai chiếc hàng không mẫu hạm mang số hiệu “Hòa Bình” và “Thích Kế Quang” của hạm đội Nam Hải lên phía Bắc vượt qua eo biển, tham gia buổi tập trận liên hợp.
Động tác này cũng rất hiếm thấy.
Mặc dù eo biển cũng không phải hoàn toàn do phía Đài Loan khống chế, nhưng quân đội Đài Loan vẫn an bài chiến hạm tuần tra, bao gồm cả chiến hạm dưới nước. Trước kia vì tránh xảy ra phiền phức không cần thiết, chiến hạm quân ta đều đi đường vòng theo hải vực quốc tế qua phía Đông Đài Loan.
Lần này, hai hạm đội hàng không mẫu hạm hoàn chỉnh đi thẳng qua eo biển, lên phía Bắc tham gia diễn tập quân sự, phía Đài Loan không dám ngăn trở. Việc này đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.
Đây là lần diễn tập quân sự với quy mô lớn nhất tiến hành tại hải vực Đông Hải từ khi nước cộng hoà dựng nước tới nay. Tham gia diễn tập lần này bao gồm 3 chiếc hàng không mẫu hạm và hơn 10 chiếc tàu chiến kiểu mới hiện đại hoá, không quân gồm máy bay AWACS và hơn 10 máy bay chiến đấu đời thứ năm cũng tham gia buổi diễn tập. Ngoài ra, tập đoàn quân lục quân quân khu Đông Nam cùng một bộ Thủy quân lục chiến cũng cấu thành một bộ phận của buổi diễn tập.
Xuất động tổng binh lực vượt quá 4 vạn người.
Ngoại trừ những nhân viên và trang bị quân sự này, trong đội ngũ diễn tập còn xuất hiện hơn mười chiếc tàu dân dụng.
Nhìn những chiếc tàu dân dụng cỡ lớn này, Liễu Tuấn rất hứng thú đàm luận với thượng tướng Chu Hải Thanh ở bên cạnh.
– Đồng chí Hải Thanh, dùng tàu dân dụng chở trang bị cỡ lớn của lục quân là một biện pháp rất hay.
Chu Hải Thanh tuổi ngoài 50, cũng là một đại biểu trẻ trung của quân đội, nghe vậy hắn cười nói:
– Đúng vậy chủ tịch, đây là biện pháp mà tư lệnh viên Chính Hiên đã nghĩ ra. Trước đây bộ đội lục quân lên tàu, chủ yếu là để chuyên chở. Hiện tại vận chuyển pháo 152 mm và tên lửa lên tàu sẽ không chỉ còn chuyên chở nữa, mà sẽ là để đánh.
Vũ Chính Hiên ở một bên nói:
– Nếu đi đường xa quá thì làm như vậy sẽ không thích hợp, nhưng eo biển không rộng, vấn đề sẽ không lớn. Dưới sự phối hợp của không quân và hải quân, trang bị nặng của lục quân khi lên đất liền tác chiến có thể phát huy được tác dụng cần thiết.
Trước đây tàu đổ bộ và đặc biệt là tàu đổ bộ cỡ lớn của nước ta số lượng còn không nhiều, trên trình độ rất lớn đã hạn chế năng lực tác chiến khi lên đất liền của lục quân. Mà chiến đấu cuối cùng có tính quyết định phải dựa vào lục quân hoàn thành. Tại giai đoạn hiện tại, chỉ có thể trưng dụng tàu dân, bổ sung vào số tàu đổ bộ còn thiếu. Tàu dân tại phương diện lực phòng hộ và lực công kích hiển nhiên không thể đánh đồng với tàu đổ bộ chuyên dụng, cho nên các lãnh đạo của quân khu Đông Nam đã động não tại phương diện này, cuối cùng quyết định đưa trang bị nặng của lục quân lên tàu, trong quá trình lên đất liền sẽ dựa vào hỏa lực cường đại của trang bị nặng để khống chế trận địa bãi cát.
Sau khi trải qua vài lần thử nghiệm đã đạt được kinh nghiệm nhất định, trong lần diễn tập quy mô lớn lần này đã đưa sáng kiến tới trước mặt chủ tịch.
Sau khi diễn tập chính thức bắt đầu, máy bay trên không lượn quanh, ngoài khơi vạn pháo cùng phát, tiếng pháo ầm ầm, ánh lửa lập lòe, tràn ngập khói thuốc súng, tràng cảnh thật đồ sộ, chấn động nhân tâm.
Liễu chủ tịch giơ kính viễn vọng lên tỉ mỉ quan sát tình hình ngoài khơi, mỉm cười thỉnh thoảng gật đầu.
Đêm đến, trong căn phòng ở khách sạn Thu Thủy thuộc đại lí TP.Minh Mỹ, Liễu Dương đang ở cùng với một thanh niên tuổi chừng 20. Thanh niên này mặc trang phục quân đội kết hợp với áo trong màu vàng nhạt, đang vùi đầu ăn trên bàn.
Liễu Dương mỉm cười ôn hòa, thỉnh thoảng gắp món ăn cho hắn, còn mình thì chỉ uống nước ép trái cây.
– Sao anh không ăn?
Thanh niên ăn một hồi mới ý thức được Liễu Dương không hề ăn gì, lúc này mới ngẩng đầu và kinh ngạc hỏi.
– Chú ăn đi, anh ăn no rồi.
Dương mỉm cười nói:
– Từ quân doanh xa như thế chạy tới đây nhất định đói bụng lắm phải không?
– Không đâu, sức ăn của em chỉ nhiều thôi, nhiều như lão nhân vậy.
Thanh niên nói rồi gắp một trái ớt cay bỏ vào miệng, có vẻ ăn rất ngon.
Liễu Dương liền cười lắc đầu.
Không biết từ lúc nào, Hà Nam Phương luôn mồm kêu “lão nhân”. Kỳ thực vị lãnh tụ tối cao trong TV tóc vẫn đen, dung mạo vẫn tuấn lãng, có thể nói hào hoa phong nhã.
Phỏng chừng Hà Nam Phương là bị ảnh hưởng của dì Hà, nói khá nghịch ngợm. Đương nhiên, cũng chỉ khi ở trước mặt anh ruột thì Hà Nam Phương mới nói không giữ ý như thế.
Trong màn hình TV tinh thể lỏng treo trên tường đang phát lại buổi diễn tập quân sự liên hợp tại Đông Hải. Tràng cảnh vạn pháo cùng bắn ở ngoài khơi, dù cho xem từ trên TV cũng khiến người khác phấn chấn.
– Tối hôm qua anh gặp lão nhân không? Đã nói những gì với ông ấy?
Ăn hùng hục một lúc Hà Nam Phương lại ngẩng đầu hỏi.
– Gặp qua rồi, nói chút việc nhà. Ông ấy hỏi chú ở trong quân doanh có thích ứng không, có chịu khổ được không.
– Lão nhân coi thường em hả!
Hà Nam Phương liền vung tay lên, có vẻ không vui nói.
– Em là ai, xuất thân thế gia quân ngũ, mới một hai tháng có tính là gì? Huấn luyện trong trường học của em, cường độ cũng không thua gì mấy trò tập huấn. . .trẻ con này đâu!
Liễu Dương cười gõ lên đầu hắn một cái:
– Chú đừng có mà không nhìn ra người có lòng, ông ấy quan tâm chú thôi, nếu coi thường chú thật thì có cho chú đi học trường quân đội không?
Hà Nam Phương liền cười rộ lên.
Kỳ thực sự ngưỡng mộ của hắn đối với cha cũng không thua gì Liễu Dương. Tuy nhiên hôm nay vui vẻ nên nói hươu nói vượn chơi.
Hà Nam Phương nhìn TV, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn:
– Lão nhân vừa lên đài thì đã đi thị sát TP.Minh Mỹ. Anh nói xem, diễn tập quân sự lớn như vậy, có phải là sắp có đánh nhau to rồi không?
Liễu Dương mỉm cười hỏi ngược lại:
– Chú là chuyên gia quân sự, chú nói đi?
– Theo em thì hiện tại thời cơ còn chưa chín muồi, nếu như thế lực nước ngoài nhúng tay vào, có đánh phần thắng sẽ không lớn. Hơn nữa, nếu đánh ngay thì em cũng không được tham gia, vậy còn gì thú vị?
Liễu Dương cười nói:
– Thế nào, chú còn muốn tham chiến hả?
– Đương nhiên rồi, anh Hán Ninh cũng là hạm trưởng của chiến hạm Trịnh Thành Công, anh ta có thể tham chiến, vì sao em lại không thể?
Hạm trưởng của chiếm hạm “Trịnh Thành Công” chính là con trai của Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết – Lương Hán Ninh, anh họ của Hà Nam Phương, năm nay 34 tuổi, được xem là người rất có triển vọng.
Liễu Dương mỉm cười, hắn rất hiểu những gì trong lòng Hà Nam Phương suy nghĩ. Hà Nam Phương tuổi vừa đầy 20, chính là tuổi tác “nhiệt huyết” nhất, từ nhỏ lại trưởng thành tại thế gia quân ngũ, có khát vọng tham chiến cũng là điều cực kỳ đương nhiên.
Thế nhưng Liễu Dương biết, trong lòng cha mình vẫn hy vọng có thể hòa bình giải quyết, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không muốn huynh đệ tương tàn. Tuy nhiên hiện tại cũng không cần thiết phải đi đánh thức “giấc mộng anh hùng” của Hà Nam Phương.
Hà Nam Phương rất chăm chú nhìn TV, hăng hái bừng bừng nói:
– Theo em thấy cũng chỉ lão nhân mới có khí phách này, nói đánh thì sẽ đánh thật, tuyệt đối nghiêm túc. Giới truyền thông phương tây cũng nói, một cự nhân cường thế nhất định sẽ tạo nên một quốc gia phương đông cường thế. Thế giới tại tương lai sẽ lần thứ hai biến thành hình thức hai cực.
Những lời như vậy không ngừng phát ra từ đủ loại phương tiện truyền thông từ sau khi Liễu Tuấn tiến vào tầng quyết sách tối cao, mỗi lần nghe những lời bình luận có chút “ghen tị” này, trong lòng Liễu Dương không khỏi cảm thấy tự hào.
Chỉ có cự nhân mới có thể khai sáng ra một thời đại hoàn toàn mới, khai sáng ra một kỷ nguyên mới.
Điểm này, Liễu Dương rất tán thành.
– Sao anh không lên tàu theo họ, lại hiện trường xem cho biết, ba chiếc hàng không mẫu hạm đấy, uy phong cỡ nào!
Hà Nam Phương vừa nói vừa tấm tắc khen.
Liễu Dương không khỏi buồn cười lắc đầu, trong đầu chú em này luôn có rất nhiều ý nghĩ lạ lẫm, thỉnh thoảng sẽ lại bộc phát.
– Nam Phương, nhắc nhở cho chú biết, đợi khi chị Nhạc Nhạc qua đây, nói phải biết giữ mồm giữ miệng. Bằng không thì, bị rầy la thì cũng đừng trách anh có có nhắc trước.
Liễu Dương lắc đầu rồi mỉm cười “cảnh cáo” Hà Nam Phương.
– Ôi, chị Nhạc Nhạc sắp qua đây hả, sao anh không nói sớm?
Hà Nam Phương tuyệt không sợ, mà là hưng phấn, rồi lập tức đè thấp thanh âm:
– Thế anh Vân Huy có cùng qua đây không?
Liễu Dương cười nói:
– Thế nào, cũng biết sợ hả?
– Hì hì, không phải sợ. . .anh Vân Huy anh cũng biết đấy, giống y như bác Cao, trầm mặc ít lời, nửa ngày không nói một câu, ai thấy mà không đau đầu?
Hà Nam Phương liền nhe răng nhếch miệng làm mặt quỷ.
– Được lắm, ai đang ở sau lưng nói xấu anh Vân Huy đấy?
Liễu Dương còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã vang lên một giọng con gái trong trẻo. Hai người Liễu Dương nhìn qua hướng tiếng nói, một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị đang tươi cười đứng ở cửa, không phải Nhạc Nhạc thì còn là ai?
Thì ra Nhạc Nhạc đã vào từ lâu, nhưng vẫn đứng ở cửa nghe hai đứa em nói chuyện. Hà Nam Phương chỉ lo xem TV và nói chuyện với Liễu Dương nên không lưu ý, kết quả bị bắt tại trận.
Liễu Dương và Hà Nam Phương vội đứng dậy, Hà Nam Phương thè lưỡi nói:
– Không phải em nói bậy đâu chị, anh Vân Huy trầm mặc ít lời thật mà, không khác gì đầu gỗ, thật không biết sao chị lại coi trọng anh ấy. . .
Nhiều năm trước Nhạc Nhạc đã thi vào đại học phương bắc, vừa vặn là bạn học với Cao Vân Huy, con trai của Cao Trường Hoành, hai người đều là sinh viên xuất sắc, cả hai hút lấy nhau cũng là việc trong tình lý, năm trước đã chính thức kết thông gia.
Từ nhỏ Cao Vân Huy đã rất nghiêm, tính tình cực giống thủ tướng Cao Trường Hoành, chín chắn kiên định, không nói cười tùy tiện. Hà Nam Phương lại chịu ảnh hưởng của Hà Mộng Doanh, tính tình hoạt bát, tự nhiên có ý “phê bình” ông anh rể.
– May là lần này anh Vân Huy không qua đây, bằng không thì cũng bị em chọc tức rồi.
Nhạc Nhạc nhìn em trai, vừa cười vừa nói.
– Mau tới đây ngồi đi chị.
Hà Nam Phương cười mỉm tiến lên kéo lấy tay Nhạc Nhạc, vẻ mặt rất hưng phấn, tay kia thì giơ lên cao:
– Em cam đoan sau này sẽ không bao giờ. . .nói xấu anh ấy nữa.
Nhạc Nhạc cười sờ sờ hai gò má hắn, trên mặt đầy vẻ yêu thương.
– Sao chị lại qua đây, lão. . . cũng qua đây thăm ba hả?
Hà Nam Phương quen miệng, suýt nữa đã thốt ra từ “lão nhân”, may mà vào giờ phút nguy cấp đã kịp “dừng cương trước bờ vực”.
Nhạc Nhạc nhìn Liễu Dương, cười nói:
– Lần này không phải, chị cũng đâu có biết ba sẽ đến Minh Mỹ. Lần này chị qua đây là để đầu tư làm hạng mục cho Liễu bí thư.
Hà Nam Phương nhăn mặt nhìn Liễu Dương:
– Hay lắm Liễu bí thư, anh vì làm ra chiến tích, lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. . .
Liễu Dương buộc lòng phải mỉm cười lắc đầu, đối với đứa em này thật có lúc cũng bó tay